Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 247: Cuối Cùng Là Ai Cao Tay Hơn Ai?


Trần Vũ Hàng cười lạnh hai tiếng, sau đó dùng sức ném tàn thuốc trong tay xuống đất, lấy chân nghiền nát, hai tay chống nạnh nói: "Mày nghĩ tao là thằng ngốc đấy à? 30 tỷ, cho là nhà chúng mày có từng này tiền, nhưng trong mấy giờ cũng làm sao mà gom đủ. Kể cả có gom đủ thì tao mang đi kiểu gì."

Trần Vũ Hàng tiến lên, một tay túm lấy cổ áo Lục Tử Hạo, một tay tát vào mặt cậu bé: "Mày dám chơi ông đây đúng không?"

Một tát đánh lên miệng Lục Tử Hạo in cả dấu tay đỏ bừng.
Lục Ngữ Nịnh thấy thế, vội chạy tới đánh lên người Trần Vũ Hàng, khóc: "Đồ xấu xa độc ác, buông anh trai tôi ra... buông anh trai tôi ra..."

Trần Vũ Hàng ngửa đầu vỗ vỗ cổ mình, giọng nói càng ngày càng lạnh: "Tao ghét nhất là nghe tiếng trẻ con khóc. Có phải tao đã từng nói không được khóc không. Ném đứa ầm ĩ nhất này xuống biển cho tao."

Lục Tử Hạo vừa nghe thấy chúng muốn động vào em gái mình, lập tức sốt ruột giãy giụa: "Đừng động vào em gái tôi, không được động vào em ấy."

Phương Từ cũng bắt đầu va vào người bên cạnh, cố gắng vùng vẫy.

Tên gầy xách Lục Ngữ Nịnh lên muốn rời đi, nhưng khi tay của hắn ta sắp chạm vào cô bé, đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, cả người liên tục lùi lại.

Chỉ thấy trên tay hắn không biết từ khi nào đã cắm một con dao gọt hoa quả.
---

Bên trong phòng khách sạn.

Diệp Vi Vi đang vui vẻ vừa ngân nga ca hát vừa chăm sóc da.

Di động đặt một bên, trên màn hình là hình ảnh Diệp Vân Linh bị trúng bẫy thú.
Mười phút trước, nhận được tin từ người bên núi Dã Lang truyền đến, sau khi Diệp Vân Linh thoát khỏi bẫy thú thì tập tễnh bước đi từng bước.

Diệp Vân Linh sao có thể trốn thoát, xung quanh nơi đó toàn là cạm bẫy.

Lại nhìn thoáng qua tấm ảnh chụp, bỗng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Diệp Vi Vi vội cầm điện thoại di động lên, phóng to bức ảnh Diệp Vân Linh vừa nãy bị thương, cô ta nhìn thấy giữa lông mày phải của người trong ảnh có một nốt ruồi màu đen.
Vì nó mọc giữa lông mày, lại có màu đen nên vừa nãy cô ta không để ý.


Nếu không phải cảm thấy bóng tối trong bức ảnh có chút khác thường, phóng lên xem thì căn bản cũng khó mà phát hiện ra.
Cô ta và Diệp Vân Linh lớn lên bên nhau nên rất rõ đặc thù trên mặt người kia, trên mặt Diệp Vân Linh không hề có tí tì vết hay nốt ruồi nào.


Người trong bức ảnh này căn bản không phải Diệp Vân Linh. Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Diệp Vi Vi lập tức tái nhợt.

Diệp Vi Vi vội gọi ngay cho Vương Vệ Hà, một lát sau có người bắt máy, cô ta còn không quên bật máy đổi giọng nói: "Vương Vệ Hà, tấm ảnh chụp Diệp Vân Linh kia anh lấy ở đâu ra?"


Vương Vệ Hà trả lời: "Tôi chụp ở hiện trường chứ đâu."

Diệp Vi Vi: "Anh dám gạt tôi. Người trong ảnh căn bản không phải Diệp Vân Linh."


Giọng nói bên kia lập tức đổi thành một người đàn ông khác: "Diệp tiểu thư, chào buổi tối, ở đây có một đoạn ghi âm muốn gửi cho cô nghe một chút."
Ngay sau đó giọng nói của Diệp Vân Linh từ trong điện thoại vang lên: "Diệp Vi Vi à, cô còn ngu hơn tôi tưởng nhiều đấy. Bây giờ cô mới phát hiện ra à? Muốn dùng mấy trò xiếc vặt tôi còn không thèm chơi này định lừa tôi sao? Nếu tôi mà là cô thì bây giờ đã nhanh chóng trốn đi rồi. Tôi hào phóng hơn cô nhiều, cô cho có ba giờ để chuẩn bị tiền, tôi cho cô tận sáu giờ để chạy trốn đó. Sau sáu giờ nữa, tôi sẽ tới tìm cô."

Diệp Vi Vi sợ tới mức quăng cả di động xuống, sau đó cô ta phản ứng lại nhanh chóng cúp máy.
Tiếp đó lại lấy sim điện thoại trong máy ra bẻ thành hai nửa ném vào bồn cầu giật nước.


Tự vỗ ngực an ủi bản thân: "Diệp Vân Linh chỉ muốn lừa mình thôi, cô ta vẫn chưa phát hiện ra mình đâu."

A Hàng đã đưa lũ trẻ ra biển rồi, Diệp Vân Linh không thể nào tìm ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Kể cả lùi một bước, cho dù bị phát hiện thì Trần Vũ Hàng cũng không có khả năng phản bội cô ta. Vùng núi Dã Lang bên kia tuy có liên hệ với Vương Vệ Hà, nhưng cô ta chưa từng để lộ ra thân phận của bản thân. Bình thường gọi điện thoại cũng dùng máy thay đổi giọng nói, Diệp Vân Linh không thể tra đến cô ta được.
Vừa rồi cô nói những lời đó cũng chỉ muốn lừa cô ta thôi.

Nhưng lỡ không phải thì sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận