Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 147 : Phú Hào Thần Bí Số 6


Lục Tử Hạo vừa đi vừa nói: "Nhớ rõ rồi. Lần sau sẽ nói cho dì biết."

Diệp Vân Linh gật đầu, tỏ vẻ đứa nhỏ này còn có thể cứu chữa, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại:

"Cháu nói cho ta làm gì? Ý ta là bảo cháu nói với ba cháu ấy."
Lục Tử Hạo quay đầu lại nhìn cô.

Diệp Vân Linh mím môi, sau đó nói: "Đương nhiên, nếu như ba cháu không có ở đó, miễn cưỡng nói một chút với ta cũng được, ta cũng có thể miễn cưỡng giúp cháu xử lý một chút."

"Vâng." Lục Tử Hạo đáp một tiếng ngắn gọn, sau đó xoay người, khóe miệng lại một lần nữa không nhịn được nhếch lên.
"Hai người đang nói cái gì mà miễn cưỡng xử lý một chút?" Lục Mặc vốn đang ở trong thư phòng,nghe được động tĩnh dưới lầu, liền đi ra xem xét.

Vừa đúng lúc nghe được câu cuối cùng Diệp Vân Linh.

Diệp Vân Linh đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Mặc, giật mình, nhìn về phía người đang đứng trên lầu hai, không khỏi hỏi: "Anh sao lại về rồi?"


Lục Mặc: ".......Lại?" Cái từ này dùng cũng thật vi diệu, thoạt nhìn ý tứ chính là không chào đón anh.


Diệp Vân Linh cũng là buột miệng lỡ lời, đây là nhà của Lục Mặc, tất nhiên anh ta muốn về lúc nào thì về lúc đó.


Chỉ là nhịn không được phàn nàn với hệ thống: [Cốt truyện trong tiểu thuyết không phải nói Lục Mặc một năm không về nhà được mấy lần à? Sao tôi thấy anh ta cứ ba ngày hai bữa lại ở nhà thế. Làm tổng tài nhàn như vậy sao?]


Hệ thống trả lời: [Chủ nhân, cô quên rồi à? Lục Mặc xuất hiện trong phần cốt truyện quan trọng phía sau mà.]


Diệp Vân Linh thực sự là đột nhiên quên mất cốt truyện quan trọng gì, đang định hỏi thêm.


Lục Mặc bên này lại mở miệng trước, nói: "Có phải cô quên mất sinh nhật 60 tuổi của cha tôi hai ngày nữa không?"



Lục Mặc vừa nhắc nhở như vậy, Diệp Vân Linh lập tức nghĩ ra rồi.


Trong phần sau của cốt truyện, Lục Mặc đúng là có lên sân khấu, phần diễn còn rất quan trọng.
Trong nguyên tác, vì sinh nhật lần thứ 60 của cha Lục mà Lục Mặc đã cố ý về sớm để đến hội đấu giá chọn ra một vật phẩm đấu giá thích hợp làm quà mừng thọ 60 tuổi cho cha Lục.


Mà những chuyện xảy ra trong buổi đấu giá hôm đó đã khiến Lục Mặc lần đầu tiên nghĩ đến chuyện ly hôn, hơn nữa còn nói ra với nguyên chủ.


Tuy rằng cuối cùng ly không được, nhưng nguyên chủ vì chuyện này mà mang thù. Cô ấy không dám đi tìm Lục Mặc gây phiền toái nên trút hết toàn bộ lửa giận lên người hai anh em Lục Tử Hạo.


Đối mặt với câu hỏi của Lục Mặc, Diệp Vân Linh rất tự nhiên mà trả lời: "Tôi nhớ, tôi đương nhiên là nhớ rồi. Không phải là thứ bảy này sao?"


Lục Mặc: "Cô nhớ thì tốt. Ngày mai có buổi đấu giá. Cô đi cùng tôi đi."
Diệp Vân Linh sảng khoái đồng ý luôn: "Được."



Đồng thời hệ thống bên kia cũng tuyên bố nhiệm vụ cốt truyện thứ 9.



Sau khi ăn xong, Diệp Vân Linh về phòng ngủ của mình, đầu dựa vào thành giường, đầu gối hơi cong, trước mặt là một cái ipad, cô đang lên mạng tra thông tin về bộ trang sức ngọc lục bảo kia.


Thỉnh thoảng lại cúi xuống uống một ngụm trà sữa, ngón tay lướt lướt di chuyển trên chiếc ipad.

Theo thông tin cô tìm được trên mạng, năm đó ở buổi đấu giá hội X, bộ trang sức ngọc lục bảo này được một vị phú hào thần bí số 6 mua về.



Mà người đã mua bộ trang sức này, cũng không để lại bất cứ manh mối gì, nhà đấu giá vì an toàn của thân nhân khách hàng cũng sẽ không tiết lộ tin tức.
Từ những gì cô tìm hiểu được trên internet, ngoại trừ người kia là khách của phòng riêng số 6, còn lại không còn thông tin gì khác.

Diệp Vân Linh thở dài một hơi nói: "Những người có tiền này, vừa giàu lại vừa thần bí."


Tình cờ là ngày mai cô cũng sẽ đến buổi đấu giá của hội X.

Nói không chừng, ngoài nhiệm vụ ra cô còn có thể tìm hiểu được thêm thông tin gì khác.


Diệp Vân Linh đứng dậy, định tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.
Sau khi cô bước vào toilet không lâu thì có tiếng gõ cửa.


Lục Mặc gõ cửa hai lần, không thấy ai trả lời, hỏi: "Diệp Vân Linh, tôi tìm cô có chút việc, có tiện đi vào không?"

Lại hỏi hai lần, vẫn không thấy trả lời, Lục Mặc nghĩ thầm không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.


Sau khi mở cửa tiến vào mới nghe thấy tiếng nước, xuyên qua lớp kính mờ của phòng tắm, anh nhìn thấy một bóng người mờ nhạt bên trong.

Lục Mặc hai mắt hơi híp lại, cổ họng hơi ngứa, vốn muốn rời đi, lại nhìn thấy tấm ảnh chụp trên ipad của Diệp Vân Linh.
Vì sao Diệp Vân Linh lại điều tra về bộ trang sức này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận