Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 419 : Nghé Con Không Sợ Cọp


Tưởng Mỹ Hàm nhìn đáng vẻ cười thả phanh kia của Diệp Vân Linh, cả những người khác cũng đều đang cười.
Cô ấy nhìn về phía mọi người, hung tợn nói: "Đều cười tôi chứ gì, cứ chờ đấy."
Nói xong cô ấy nỗ lực trèo lên khỏi bể bơi, sau đó cầm một cái chậu rửa mặt múc nước trong bể, tiến về phía khách mời bên kia, mục đích rất rõ ràng.
Làm mọi người sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.

Trương Thư Du vừa chạy vừa kêu: “Tưởng Mỹ Hàm, cô bình tĩnh lại đi. Đang phát sóng trực tiếp mà, cô không muốn giữ hình tượng nữa à?”
Tưởng Mỹ Hàm nói: “Tôi đã như vậy rồi, còn hình tượng gì nữa. Phải để mọi người cùng đồng quy vu tận mới được.”

Trương Thư Du: "Vậy cô cũng đừng có đuổi theo tôi chứ. Diệp Vân Linh cười to nhất, cô đuổi theo cô ấy đi."
Tưởng Mỹ Hàm dừng lại, nhìn về phía Diệp Vân Linh rồi nói: "Đúng thế, Diệp Vân Linh mới là người xứng đáng bị hắt nước nhất."
Nhìn về phía Diệp Vân Linh, lớn tiếng kêu lên: "Chồng ơi, giúp em ngăn cô ấy lại, hôm nay em phải sống mái với Diệp Vân Linh."

Thấy Tưởng Mỹ Hàm sắp phát điên rồi, Diệp Vân Linh vội chạy tới, trốn phía sau Lục Mặc: “Chồng ơi cứu em.”
Tưởng Mỹ Hàm tràn ngập ‘sát ý’ tiến lại gần, kết quả người trước mặt đột nhiên biến thành Lục Mặc.
Vội phanh gấp, dừng lại.
Cho dù Lục Mặc đã cố gắng kiềm chế khí thế của mình hết sức thì khi đối diện với anh, Tưởng Mỹ Hàm vẫn cảm thấy rất áp lực. Nếu đổi thành bất kỳ ai khác thì chậu nước này đã đổ xuống rồi.
Nhưng nhìn Lục Mặc, cô ấy không dám.

Tưởng Mỹ Hàm nhìn về phía người nấp sau lưng Lục Mặc, hét lên: “Diệp Vân Linh, cô ra đây cho tôi, cô nấp ở phía sau thì tính là có bản lĩnh gì.”
Diệp Vân Linh thò đầu ra, có chút khoe khoang nói: “Có thể trốn ở phía sau này cũng là bản lĩnh của tôi mà.”
Tưởng Mỹ Hàm khó thở: “Cô đang chơi xấu thì có.”
Diệp Vân Linh làm mặt quỷ trêu cô ấy, nói: “Lêu lêu lêu, cô có giỏi thì bắt tôi đi. Dù sao tôi cứ không ra đấy.”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha tui thật sự rất thích xem hai học sinh mẫu giáo này cãi nhau.]
[Hai bọn họ cộng lại tối đa ba tuổi, không hơn được.]
[Buồn cười quá, hai bà chị này mà ở cạnh nhau là kiểu gì cũng tấu hài cực mạnh. Tôi thật sự rất mong nhìn thấy cảnh Diệp Vân Linh bị dội nước.]
[Nói thật tôi là fan của Diệp Vân Linh, nhưng tôi cũng muốn nhìn thần tượng của mình bị tạt nước, thực sự nhìn bả ngứa đòn thật.]

[Nhìn dáng vẻ Lục tổng che chở cho Diệp Vân Linh mà tim tôi muốn tan chảy.]
Tưởng Mỹ Hàm nhìn người vẫn luôn tránh ở phía sau lưng Lục Mặc kia, tức đến mức muốn hắt thẳng nước vào mặt cô. Nhưng vấn đề là có Lục Mặc đứng trước, cô ấy thực sự không dám.
Diệp Vân Linh còn khiêu khích thêm, nói với Lục Mặc: “Chồng ơi, anh tốt quá.”
Lời là nói với Lục Mặc nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tưởng Mỹ Hàm.

Tưởng Mỹ Hàm tức đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
Lục Mặc đáp lại Diệp Vân Linh: “Đây là việc anh nên làm.”
A a a a a a a a a a a tức quá đi mất.
Ngay khi Tưởng Mỹ Hàm đang tức giận thì đột nhiên có nước dội lên mặt Lục Mặc.

Gương mặt tuấn tú góc cạnh thấm đẫm nước ướt nhẹp, đến cả tóc cũng ướt thành từng sợi.
Những vệt nước dọc theo gò má, xuống đến quai hàm, nhỏ giọt xuống áo sơ mi rồi cuối cùng biến mất vào phía trong cổ.
Một màn này xảy ra quá đột ngột, đừng nói là Diệp Vân Linh mà đến cả những người khác cũng không ai ngờ được.
Mọi người không khỏi quay đầu nhìn về phía người dám hắt nước vào Lục Mặc.

Dương Diệp đứng một bên, trong tay cầm một cây súng nước màu vàng.


Súng hướng về phía Lục Mặc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người Dương Diệp lại lần nữa ấn xuống súng bắn nước, trong miệng còn kêu: "Biu biu biu...."
Lục Mặc lại trúng một mặt đầy nước.
Sau khi bắn xong, Dương Diệp nhìn về phía Tưởng Mỹ Hàm, nói: "Mẹ ơi, xem con báo thù cho mẹ này."
Trong đôi mắt nhỏ tràn đầy vẻ mong chờ được khen ngợi.
[Đây là nghé con không sợ cọp trong truyền thuyết đúng không? Dương Diệp à, không ai dũng cảm bằng nhóc đâu.]
[Ê mọi người mau xem biểu cảm của Lục tổng, nhìn buồn cười quá, trên mặt có thể viết ra chữ có-chuyện-gì-đang-xảy-ra-vậy-?]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đảm bảo đây là lần đầu tiên trong đời này anh ấy được trải nghiệm cảm giác bị người khác hắt nước vào mặt.]
[Tôi nghĩ không chỉ đời này đâu, mà khéo kiếp sau hẳn anh ấy cũng sẽ không trải qua.]
[Không ngờ Dương Diệp lại hiếu thảo như vậy, để báo thù cho mẹ mà dám hắt nước lên người Lục tổng]

Bạn cần đăng nhập để bình luận