Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 376: Cô Ấy Vẫn Muốn Đi


[Ui là trời, bề ngoài lạnh lùng băng giá muốn chớt, nhìn thì cứ tưởng kiểu đàn ông gia trưởng độc đoán, ai ngờ ở nhà lại nghe lời vợ như vậy, đến cả chuyện giấu tiền cũng nghe lời làm theo. Sao mà chiều vợ đến thế hả giời.]

Diệp Vân Linh vốn cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở một hai câu vậy thôi, ai ngờ Lục Mặc lại ngoan ngoãn nghe lời thế chứ. Áy náy lúc nãy mãi mới áp xuống được giờ lại nhen nhóm bùng lên lại.

Thật ra hai ngàn nói nhiều thì cũng không nhiều, cùng lắm thì cô lại đi kiếm tiếp, cũng không đến mức quá khó khăn.

Sau đó Diệp Vân Linh bày ra vẻ mặt đau lòng nói: "Thôi được rồi, tôi cho anh hai ngàn đó'"
Nói xong liền thò tay vào túi định lấy tiền.

Lục Mặc lại duỗi tay ra đè lên tay cô ngăn lại.

Da chạm da, độ ấm và xúc cảm thông qua lòng bàn tay truyền đi khắp người.

Bọn họ đứng dưới tàng cây, lá cây rụng xuống theo gió bay bay trên không trung, cả thế giới
dường như bị tua chậm lại 20 lần.

Một chiếc lá rơi xuống đỉnh đầu Diệp Vân Linh.

Lục Mặc đưa tay ra nhặt chiếc lá rơi trên tóc cô, trả lời: “Không cần đâu. Đáng lẽ tôi nên kiếm tiền cho em tiêu mới đúng, vừa rồi là tôi không tốt.”
[Nhìn cảnh này soft xỉu hu hu hu, tôi nhìn mà muốn có người yêu luôn, Lục tổng dịu dàng chiều chuộng thật đấy.]

[Mấy người nói Diệp Vân Linh và Lục tổng ở bên nhau vì tiền, không phải chân ái đâu hết rồi? Mau ra đây cho tôi xem.]

[Thế này mà không gọi là yêu thì cái gì mới gọi là yêu nữa.]


[Hành động và lời nói của Lục tổng, haiz, thật sự là đi vào lòng người. Tôi tin chắc giờ Diệp Vân Linh đang cảm động lắm đấy, nghe câu này xong khéo muốn đưa hết tiền của mình cho Lục tổng luôn.]

[‘Đáng lẽ tôi nên kiếm tiền cho em tiêu mới đúng’- Tui tuyên bố, đây chính là câu nói lãng mạn nhất năm.]

Sau khi nghe Lục Mặc nói xong, vẻ mặt Diệp Vân Linh vô cùng cảm động. Sau đó cô thẳng thừng nhét tiền lại vào túi, tốc độ rất nhanh, giống như sợ chỉ cần chậm một giây nữa thôi, Lục Mặc sẽ rút lại những lời vừa nói.

[Ơ kìa, chị ơi, chị không cảm động chút nào ư?]
[Một câu lãng mạn như vậy mà chị chỉ phản ứng thế thôi à?]

Lục Mặc nhìn dáng vẻ vội vã cất tiền đi kia của Diệp Vân Linh, nét mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn một chút.


Đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn người bên cạnh mình, khoé môi mỏng hơi nhếch lên, cười hỏi: “Em thích tiền lắm sao?”

Diệp Vân Linh cất tiền vào túi, vẻ mặt hài lòng, trả lời vấn đề của Lục Mặc: “Thích chứ, có ai mà không thích tiền? Bây giờ ước muốn lớn nhất của tôi là kiếm được thật nhiều tiền, mua được một căn biệt thự ở khu trung tâm, để dành đủ tiền tiêu cả đời, sau đó nghỉ hưu sớm.”
Tất nhiên có một việc cô còn chưa nói, đó là Diệp Vân Linh định chờ nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống hoàn thành, lấy lại được tự do, cô muốn đào trộm đầu bếp của Lục gia đi.

Đầu bếp đó nấu ăn quá ngon, cũng không biết tiền lương có cao không nữa?

Nghĩ đến đây, Diệp Vân Linh quay đầu lại hỏi: “Đầu bếp Vương trong nhà mình ấy, anh trả tiền lương bao nhiêu một tháng thế?”
Lục Mặc lắc đầu nói: “Chuyện trong nhà đều do chú Đức quản lý nên tôi cũng không rõ lắm.”

Diệp Vân Linh có chút tiếc nuối, thầm nghĩ chờ ghi hình tập này xong cô phải về hỏi chú Đức mới được.
Ánh mắt của Lục Mặc dừng trên người cô, hỏi: “Em……”
Cô muốn mua biệt thự ở khu vực trung tâm, kiếm đủ tiền tiêu cả đời, sau đó nghỉ hưu sớm?

Vậy nên cuối cùng là cô vẫn muốn rời đi?

Lục Mặc vẫn chưa quên, trước đây Diệp Vân Linh từng nói qua với Lục Tử Hạo về ý định rời đi sau này của mình.

Anh còn cho rằng thời gian lâu như vậy rồi, cô chắc đã đổi ý, nhưng hoá ra cô vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Thái dương trên đỉnh đầu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu lên người cô, cả người giống như toả ra ánh hào quang nhàn nhạt.
Người ấy rõ ràng đứng cách anh rất gần, ngay trong tầm với, nhưng lại có cảm giác rất xa, xa đến mức anh không hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì chút nào.

Diệp Vân Linh ngước mắt: “Anh muốn nói gì à?”

Lục Mặc đứng lên, giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai cô rõ ràng, nói: “Em có muốn tôi góp một viên gạch vào căn biệt thự của em không?”
Diệp Vân Linh hỏi: “Ý anh là gì?”
Lục Mặc đáp: “Tôi mang em đi kiếm tiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận