Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 187: Tinh Thần Của Diệp Vân Linh Làm Mọi Người Cảm Động


[Ánh mắt của Vi Vi giống như một chú nai con bị thương, tôi nhìn mà chảy cả nước mắt.]

[ẶC.........Xem thấy cũng bình thường thôi mà nhỉ, tự nhiên bị mấy người Vi Quang này vào bôi dầu bôi mỡ lên. Tôi nói này, có phải mấy người suy diễn nhiều quá rồi không?]

[Người khác nhìn chỉ thấy đang nhảy bungee, fan nhà đó nhìn thì cứ như đang sinh ly tử biệt.]

Diệp Vi Vi biết mình phải diễn nét mặt như thế nào thì có thể lấy được nhiều lòng đồng tình của khán giả nhất, sau khi nhảy xong cô ta cũng không theo thuyền rời đi mà lại quay về chỗ ghi hình trên bục nhảy.

Cô ta muốn nhìn xem, Diệp Vân Linh sẽ nhảy xuống thế nào.
Diệp Vân Linh ngồi trên ghế, mặc cho hai bên gió thổi phần phật, ngoài miệng kêu sợ hãi, nhưng trên mặt không có chút biểu hiện nào.

Nhìn thấy Diệp Vi Vi lại đi lên, Diệp Vân Linh vỗ vỗ người bên cạnh, nói: "Được rồi, đừng bám lấy tôi nữa, tôi phải đi nhảy đây."

Tưởng Mỹ Hàm thắc mắc: "Không phải cô nói cô sợ à?"

Diệp Vân Linh đứng dậy, phất phất tro tàn không có thật trên người, nói: "Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục?"
Tưởng Mỹ Hàm: "Phật còn nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp."

Diệp Vân Linh: "Phật cũng nói, việc của mình thì phải tự mình làm."

Nhân viên công tác tiến lại, rất nhanh đã thắt xong dây bảo hộ an toàn cho cô.

Tưởng Mỹ Hàm lôi kéo Trương Thư Du nói: "Cô xem dáng vẻ của cô ta, làm gì có nửa điểm sợ hãi chứ, chắc chắn là giả vờ."
Trương Thư Du đáp: "Tôi cũng thấy thế."

Mọi chuyện vẫn đang diễn ra rất bình thường, Diệp Vân Linh đang bình tĩnh đi tới vị trí nhảy, nhưng khi tới gần mép vực, đột nhiên cô xoay người ôm chặt lấy lan can một bên, vẻ mặt thương tâm khổ sở mà hét lên: "Tôi không nhảy, tôi không nhảy nữa, tôi sợ độ cao."

Nhìn thoáng qua độ cao mấy chục mét, cô lại gào to: "Thật quá đáng sợ, rơi xuống sẽ nát đầu mất, tôi không nhảy nữa, cái này quá đáng sợ."

Phản ứng của Diệp Vân Linh trước sau tương phản quá lớn khiến cho tất cả mọi người đều chú ý, nhất thời không kịp phản ứng.

Nhìn Diệp Vân Linh khóc lóc thảm thiết ở đằng kia, Thư Nhã cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ Diệp Vân Linh thật sự sợ hãi?

Tương tự, trong mắt của Tưởng Mỹ Hàm và Trương Thư Du cũng chất chứa sự nghi ngờ.

Chẳng lẽ bọn họ đã hiểu nhầm cho Diệp Vân Linh? Có lẽ cô ấy thật sự sợ trò chơi này.

Không thể bởi vì nhìn bình thường cô ấy sinh long đoạt hổ, mà cho rằng cô ấy không sợ bất kỳ cái gì, dù sao cũng là con gái, sợ độ cao cũng là chuyện bình thường.
Cô ấy đã sợ đến mức này, nhưng trước đó vẫn cố gắng không thể hiện ra ngoài, còn để bọn họ bám vào mình bước đi.


Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ để an ủi bọn họ.

Cứ tưởng tượng như vậy, ánh mắt mấy người ở đây đều đã tràn đầy cảm động.

Đến cả Trương Hi Minh cũng thở dài cảm thán nói: "Thật không ngờ được, hoá ra Diệp Vân Linh cũng có một mặt mềm mại như vậy."

Mọi người đều bị tinh thần của Diệp Vân Linh làm cho cảm động phát khóc.


Thư Nhã thậm chí còn an ủi vỗ về cô: "Vân Linh, nếu thật sự không được thì em cứ từ bỏ đi, không sao đâu, thế này cũng chẳng có gì mất mặt cả."

Trương Thư Du cũng khuyên: "Con người không ai hoàn mỹ, đâu thể nào chuyện gì cũng giỏi. Bỏ đi, chúng ta không nhảy nữa là được."
Tưởng Mỹ Hàm há miệng thở dốc, cuối cùng lại ngậm miệng lại, nhìn dáng vẻ khóc như gấu chó kia của Diệp Vân Linh, đột nhiên cô ta nghĩ tới cái gì đó.

Đứng trước một loạt VJ quay phim, tìm được camera của phòng phát sóng trực tiếp Diệp Vân Linh, cô ta cúi người tiến sát lại gần ống kính rồi nói: "Mọi người có kịp chụp màn hình cảnh khóc lóc xấu xí của Diệp Vân Linh không? Ai chưa chụp thì nhanh chụp đi, tí nữa xong tạo thành gói meme biểu tượng cảm xúc thì gửi cả cho tôi với nhé, nhớ chỉnh xấu một chút."

Các củ ấu vốn đang điên cuồng chụp màn hình nghe đến đây, dừng động tác trong tay lại.

DM, làm sao cô ta biết bọn họ đang làm gì.
[Tưởng Mỹ Hàm, là chúng tôi đã coi thường cô rồi.]

[Vốn tưởng rằng cùng lắm chị ta chỉ trộm vui sướng khi người gặp hoạ thôi, ai mà ngờ chị ta còn ác hơn, còn muốn lưu lại hình ảnh dìm hàng làm biểu tượng cảm xúc nữa. Ui là trời.]

[Không xong rồi, cảm giác bị cô ấy thao túng tâm lý rồi.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận