Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 245 : Bị Bắt Lại


Lục Tử Hạo xoay người, vội vàng tiến lại an ủi Lục Ngữ Nịnh, nói: "Ngữ Nịnh, em đừng khóc. Ba và dì Vân nhất định sẽ đến cứu chúng ta. Bây giờ em đừng khóc, nếu không những kẻ xấu xa đó sẽ quay lại."

Lục Ngữ Nịnh nước mắt lưng tròng gật đầu, nhưng cơ thể cô bé vẫn run lên vì sợ hãi, dù vậy cô bé vẫn nghe lời anh trai, cố bặm chặt miệng lại.

Phương Từ đứng phía sau Lục Ngữ Nịnh giúp cô bé cởi dây thừng, sau đó hỏi: "Vừa rồi mấy chiêu kia là ai dạy em thế? Dùng rất tốt."

Lục Tử Hạo nhìn đối phương một cái rồi nói: "Dì Vân."

"Nhìn cháu khí lực vô dụng, để ta dạy cháu mấy chiêu, lỡ may sau này có gặp kẻ địch không thể đánh lại được, nói không chừng có thể thắng vì ra tay bất ngờ. Cằm là phần xương duy nhất trên hộp sọ có thể cử động được, cũng là một trong những bộ phận yếu ớt nhất. Nó liên kết với dây thần kinh sọ thứ 5, hay còn gọi là dây thần kinh sinh ba, hơn nữa còn không có cơ bắp bảo vệ nên khi đấm mạnh một quyền xuống có thể làm cho đối phương bất tỉnh. Chiêu thứ 2 là tấn công vào phần gan của đối phương, đấm vào gan. Gan là cơ quan nội tạng lớn nhất bên trong khoang bụng, nằm ở phần bụng trên bên phải. Nếu đấm vào chỗ này lập tức sẽ cảm thấy đau đớn dữ dội, trong nháy mắt sẽ mất đi năng lực chiến đấu. Thứ ba là đá vào đũng quần, chỗ này vĩnh viễn là nhược điểm lớn nhất của đàn ông...."
Lục Tử Hạo ngay lập tức nghĩ đến những động tác mà Diệp Vân Linh đã dạy mình ngày hôm ấy sau khi trở về từ võ quán Taekwondo.

Lúc đó nhìn thấy Lục Tử Hạo bị bắt nạt, mặc dù huấn luyện viên cũng không thực sự ra tay đánh cậu bé, nhưng Diệp Vân Linh vẫn lo lắng với tính tình này thì kể cả có bị đánh cậu bé cũng sẽ không nói ra. Nên cô dạy mấy chiêu đơn giản có thể thắng bất ngờ, vận dụng tốt nói không chừng có thể tấn công ngược lại.
Không nghĩ tới hôm nay lại hữu dụng.

Lục Tử Hạo nói: "Chúng ta mau chạy đi, nếu không lát nữa bọn chúng quay lại thì xui xẻo."
Lục Tử Hạo vừa mới nói xong thì sau lưng đã truyền đến một thanh âm: "Chúng mày hôm nay không thể thoát khỏi đây đâu."
Trần Vũ Hàng đứng ở cửa, phía sau còn có mấy tên đàn em lâu la theo sau.

Ba đứa bé sắc mặt cả kinh, Lục Tử Hạo và Phương Từ đều theo bản năng đứng chắn trước mặt Lục Ngữ Nịnh, che chở cho cô bé.
"Xem ra hai đứa chúng mày đều rất để ý đến con nhóc này." Trần Vũ Hàng trong tay còn châm một điếu thuốc, nói: "Diễn xuất tốt đấy, tí nữa thì bị hai đứa mày lừa rồi."

Nếu không phải trước đó chị Vi Vi từng nhắc nhở hắn ta, nói thằng nhóc Lục Tử Hạo này rất thông minh, không thể coi như một đứa trẻ bình thường mà đối đãi.

Vừa rồi hắn ta đi lên lầu lại cảm thấy không yên tâm, nên đi xuống dưới nhìn xem một chút.
May mà đi xuống, bằng không thật đúng là để cho chúng nó trốn thoát rồi.

Sau đó, Trần Vũ Hàng nhìn về phía Phương Từ nói: "Thằng ranh này, mày cũng thông minh lắm, vừa rồi còn phối hợp diễn để lừa tao."

Chị Vi Vi không đặc biệt dặn dò hắn ta cẩn thận Phương Từ, vậy chứng tỏ có thể thằng ranh này trước kia đều là lừa gạt chị Vi Vi.

Bất quá những chuyện này cũng không quan trọng, dù sao chúng nó đều không sống qua nổi đêm nay.
Trần Vũ Hàng phất phất tay: "Bắt bọn chúng lại cho tao."

Cho dù Lục Tử Hạo và Phương Từ có tài giỏi tới đâu thì cũng chỉ là hai đứa bé, huống chi còn phải bảo vệ Lục Ngữ Nịnh.

Hai cậu bé nhanh chóng bị bắt lại, Trần Vũ Hàng sai đàn em giữ chặt từng người một.

Mà tên gầy gò vừa nãy bị hai đứa bé phối hợp đánh bất tỉnh, lúc này cũng đã được đồng bọn đánh thức.
"Hai thằng nhóc thối chúng mày còn dám chạy trốn, lá gan cũng không nhỏ nhỉ." Trần Vũ Hàng sắc mặt rất không vui, ai mà biết mình bị hai đứa nhóc con đùa giỡn thì tâm trạng cũng không thể vui vẻ được.
Nếu không phải có lời nhắc nhở của chị Vi Vi, có khi hôm nay đã để hai thằng nhóc này thật sự chạy thoát rồi.

Trần Vũ Hàng sắc mặt âm trầm, đáy mắt có vài phần lạnh lẽo nói: "Không phải chúng mày thích chạy sao? Bẻ gãy chân hết cho tao, tao xem còn chạy được kiểu gì."


Tên gầy chủ động xung phong nói: "Đại ca, để em."

Vừa rồi bị hai thằng nhóc này đánh ngã, giữa hai chân đến giờ vẫn còn đau, nhất định là đã bị sưng đỏ, cũng không biết sau này có còn dùng được nữa không.
Nghĩ đến phần đời còn lại, thứ đồ chơi này có khả năng không dùng được nữa, tên gầy nhìn hai cậu bé này hận không thể ăn tươi nuốt sống lột da.
Bạn cần đăng nhập để bình luận