Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 253: Suy Đoán Về Diệp Vi Vi


Một số chuyện trước đây vẫn không hiểu rõ, rốt cuộc cẩn thận suy ngẫm lại cũng đã có câu trả lời.

Trước đó cô vẫn luôn thắc mắc tại sao vợ chồng Diệp Xương Thịnh vì tiền mà muốn ép Diệp Vân Linh đi bồi rượu, dù sao cô cũng là phu nhân của tập đoàn Lục thị, kể cả tình cảm vợ chồng có lạnh nhạt, thì cũng là người của Lục gia.

Bọn họ làm như vậy không sợ đắc tội với Lục gia sao? Không sợ công ty gia đình bọn họ dày công xây dựng bị mạnh mẽ thu mua sao?

Rõ ràng, Diệp Vi Vi từ nhỏ đã là một ngôi sao nhí, chắc chắn tích cóp được không ít tiền, hơn nữa bây giờ còn là phu nhân của tập đoàn Tưởng thị, hắn là cũng sẽ không thiếu tiền.

Vậy vì sao Diệp Xương Thịnh thà đắc tội với Diệp Vân Linh và Lục gia cũng không muốn đi tìm con gái ruột là Diệp Vi Vi.

Bây giờ cuối cùng cô cũng đã hiểu, bởi vì không dám.

Đi tìm Diệp Vân Linh nhiều lắm chỉ đắc tội làm mất lòng cô, nhưng nếu tìm Diệp Vi Vi có khi còn mất luôn cả mạng.


Chính vì vậy, nên Diệp Vân Linh mới không tin vợ chồng Diệp Xương Thịnh không giữ lại bất kỳ chứng cứ gì.

Người bình thường sợ hãi cái gì, thì đều sẽ giữ lại những thứ giúp mình phòng vệ.

Nếu bọn họ đã sợ hãi Diệp Vi Vi bao nhiêu năm như vậy, kiểu gì cũng phải thu thập một số bằng chứng để bảo vệ chính mình.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên thở dài với hệ thống: [Xem ra Diệp Vi Vi này hoặc là trùng sinh, hoặc là xuyên không, nếu không nữa thì cũng có một hệ thống trong tay. Cục quản lý hệ thống của các cậu đã bao giờ gặp chuyện trong cùng một thế giới mà có đến hai hệ thống chưa?]


Hệ thống trả lời: [Chuyện này cũng bình thường thôi. Nhưng tôi nhìn biểu hiện của Diệp Vi Vi, không giống kiểu có hệ thống.]

Diệp Vân Linh hỏi: [Tại sao?]

Hệ thống đáp lại: [Diệp Vi Vi vốn dĩ đã là nữ chính của thế giới này, có Thiên Đạo phù hộ. Hệ thống kia còn tới làm gì? Để dệt hoa trên gấm sao?]

Diệp Vân Linh nghĩ cũng cảm thấy có lý, vậy xem ra Diệp Vi Vi hoặc là trọng sinh hoặc là xuyên qua. Tóm lại lúc cô ta 4 tuổi thì linh hồn trong cơ thể đã là của một người trưởng thành.


Nếu không thì không có cách nào giải thích cho những chuyện cô ta đã làm trước đây.

Lúc cô trở lại phòng bệnh, người còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng Lục Ngữ Nịnh gặp ác mộng.


Diệp Vân Linh vội vàng đẩy cửa vào, thấy cả Phương Từ và Lục Tử Hạo đều đã bị Lục Ngữ Nịnh đánh thức, đang cùng an ủi cô bé.

"Ngữ Nịnh, em yên tâm, dì Vân sẽ về ngay thôi."

"Em đừng khóc, anh làm ảo thuật cho em xem nhé?"

Những lời an ủi của hai cậu bé không có chút tác dụng nào đối với Lục Ngữ Nịnh, ngược lại cô bé còn gào khóc to hơn.


Mãi cho đến khi nhìn thấy Diệp Vân Linh đẩy cửa đi vào, Lục Ngữ Nịnh mới nước mắt nước mũi đầm đìa kêu lên: "Dì Vân ơi.."
Diệp Vân Linh tiến lại, ôm lấy Lục Ngữ Nịnh an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc nữa, dì đây rồi."



Lục Ngữ Nịnh dựa vào lòng Diệp Vân Linh, khóc kể: "Dì Vân ơi, con sợ quá. Vừa rồi con mơ thấy những người xấu đó lại tới bắt chúng con. Dì Vân ơi, sao dì lại bỏ đi? Vừa nãy con đã gọi dì rất lâu nhưng vẫn không thấy dì tới cứu con."
Diệp Vân Linh nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, vừa rồi dì chỉ ra ngoài gọi điện thoại thôi."

Lại an ủi một lúc lâu, Lục Ngữ Nịnh mới mơ màng ngủ thiếp đi. Diệp Vân Linh cũng bảo Phương Từ và Lục Tử Hạo về giường nghỉ ngơi.
Nhìn Lục Ngữ Nịnh nằm trong lòng mình đã khóc thành một túi nước mắt, Diệp Vân Linh nghĩ đứa bé này chắc hẳn đã phải chịu kích thích rất nhiều, cần phải tìm bác sĩ tâm lý tới kiểm tra một chút mới được.

Hai đứa còn lại cũng phải chú ý quan sát, dù bề ngoài nhìn như không có việc gì, thật ra có một số việc để nghẹn trong lòng quá lâu, rất dễ xảy ra chuyện.

Lúc này, Diệp Vân Linh lại nhận được tin nhắn của Lục Mặc: [Em đã vất vả cả đêm rồi, ngủ một giấc trước đi nhé. Chuyện lần này may mắn có em. Máy bay của tôi năm phút nữa sẽ cất cánh, mất sáu tiếng mới về đến quốc nội. Có việc gì thì cứ để tôi về xử lý.]
Diệp Vân Linh mím môi, trả lời: [Được.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận