Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 331: Ác Nhân Có Ác Nhân Trị


Nhìn thấy con gái nhìn mình cười tủm tỉm, ngược lại trong lòng Hà Xuân Hoa cảm thấy bất an đứng ngồi không yên, bèn tìm đại một lý do nói: "Mẹ hơi mệt nên lên lầu nghỉ trước nhé.

Con cứ ngồi đây chờ cha. Muốn ăn gì thì cứ sai bảo người hầu."

Nói xong tiền đứng dậy định đi lên lầu.

Diệp Vi Vi khẽ nhích người, tìm một tư thế thoải mái hơn, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt nói:
"Ngồi xuống đi."



Hà Xuân Hoa vừa đứng dậy lại lập tức ngồi xuống, ngoan ngoãn không dám thở mạnh, làm gì còn dáng vẻ hung hăng như khi đối mặt với Diệp Vân Linh.

Diệp Vi Vi nói: "Sinh bệnh cứ ủ dột trong phòng không tốt đâu. Chẳng bằng cứ ngồi đây tâm sự với tôi thì hơn."

Đối mặt với ánh mắt bất thiện của con gái, Hà Xuân Hoa nói với giọng có chút căng thẳng khó nhận ra: "Mẹ đã gọi cho cha con rồi mà, ông ấy sẽ về ngay thôi."



Diệp Vi Vi nói: "Đừng vội. Nào, lại đây, kể trước cho tôi nghe một chút xem hai người định nói chuyện gì của Tưởng Đình Sâm?"

Hà Xuân Hoa Pắc đầu: "Mẹ không biết. Con cứ hỏi cha con ấy."

Diệp Vi Vi bốc một nắm hạt dưa trên bàn, vừa cắn vừa nói: "Bà không biết? Giữa hai vợ chồng các người từ khi nào cũng có bí mật thế?"

Hà Xuân Hoa trả lời: "Có phải chuyện gì cha con cũng nói với mẹ đâu. Một người phụ nữ như mẹ thì làm được gì, có biết cũng vô dụng."
Diệp Vi Vi cắn hạt dưa răng rắc, dáng vẻ không hề tin lời Hà Xuân Hoa nói.
Hai người cứ yên lặng ngồi như vậy, Diệp Vi Vi ăn hạt dưa, một lúc sau dì giúp việc bưng cafe lên. Cô ta vừa uống cafe vừa nhìn Hà Xuân Hoa.
Hà Xuân Hoa ngồi đó chỉ cảm thấy 1 phút dài như một năm, 1 giây trôi qua cũng khó chịu như bị hành xác.

Diệp Vi Vi của ngày hôm nay có vẻ như rất kiên nhẫn.
Ước chừng sau khoảng hai mươi phút, Diệp Xương Thịnh rốt cuộc cũng trở lại.
Hà Xuân Hoa vừa thấy chồng về như nhìn thấy cứu tinh, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều.

Diệp Xương Thịnh biểu cảm ngượng ngùng: "Con gái, sao con về sớm thế? Có phải đói bụng rồi không? Để cha dặn dì giúp việc hôm nay nấu cơm sớm một chút."
Diệp Vi Vi vừa lúc ăn xong hạt dưa, vỗ vỗ vụn vỏ dính trên tay, nhìn Diệp Xương Thịnh nói: "Đừng giả vờ ngớ ngẩn với tôi. Tôi đang vội, có gì nói thẳng đi. Có phải các người phát hiện chuyện gì bên phía Tưởng Đình Sâm không?"

Diệp Xương Thịnh trong lúc nhất thời không biết mở miệng thế nào, đó vốn chỉ là cái cớ để ông ta lừa Diệp Vi Vi về.

Không ai hiểu con bằng cha, nhìn dáng vẻ kia của Diệp Xương Thịnh, Diệp Vi Vi có gì mà không hiểu nữa. Ông ta căn bản chẳng có tin tức gì về Tưởng Đình Sâm cả, chỉ muốn lừa cô tới.
Lập tức mặt tối sầm lại, lạnh giọng nói: "Ông lừa tôi?"
Diệp Xương Thịnh vội vàng giải thích: "Không phải cha cố tình lừa con. Tại lâu không thấy con về nhà, cha mẹ nhớ con thôi."

Diệp Vi Vi nói: "Đừng giở trò với tôi. Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Nếu là trước đây, Diệp Vi Vi sẽ không nói chuyện không khách khí với bọn họ như vậy trước mặt người làm. Nhưng gần đây mọi chuyện đều không thuận, trong lòng cô ta cũng nghẹn một bụng lửa giận.
Lúc biết được mình bị lừa tới, vẻ mặt lại càng không vui.

Diệp Xương Thịnh thấy thế, biết có nói dối tiếp cũng không có ý nghĩa gì, trực tiếp ngả bài: "Tài chính bên phía công ty đang gặp rắc rối, cha hy vọng con có thể giúp một tay."

Diệp Vi Vi cười lạnh: "Tôi nhớ trước đó đã thông báo với ông rồi mà. Đừng có nói với tôi mấy chuyện lung tung rối loạn trong công ty, cũng đừng mong tôi sẽ giúp."

Diệp Xương Thịnh sốt ruột nói: "Nhưng chúng ta là cha mẹ của con. Cha mẹ gặp phiền phức, người làm con cái hiếu thảo không thể khoanh tay đứng nhìn."


Diệp Vi Vi: "Tính tôi lúc nào chẳng thế. Ông bà còn lạ gì nữa?"
Diệp Xương Thịnh thấy con gái như vậy, liền biết không dễ gì moi tiền từ tay cô ta.

Nháy mắt ra hiệu với Hà Hồng Hoa, bà ta lập tức hiểu ý, sai mấy người giúp việc trong nhà, hoặc đi chợ mua đồ ăn hoặc đi mua sắm linh tinh lặt vặt, tất cả đều ra khỏi nhà.

Diệp Vi Vi: "Đuổi hết người làm đi, ông bà đây là định làm gì?"

Diệp Xương Thịnh mím môi, khuôn mặt quanh năm đóng giả làm người lương thiện giờ phút này lộ ra vẻ bất chấp tất cả, nói: "Vi Vi, mười tám năm trước, mày đã làm chuyện gì chắc chưa quên đâu nhỉ?"

Nhắc tới chuyện mười tám năm trước, khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Diệp Vi Vi khẽ biến, sau đó cười hỏi: "Mười tám năm trước tôi làm cái gì cơ? Sao tôi lại không nhớ?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận