Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 282: Cả Nhà Đầy Tâm Sự


Lục Tử Hạo nhìn biểu cảm của ba mình cũng đã đoán ra được đáp án, vẻ mặt có chút không vui:

"Con biết ngay vấn đề là ở ba mà. Nếu không phải do ba, dì Vân đã không nói muốn rời đi."

Lục Tử Hạo còn nhớ, trước đó lúc ghi hình ở thành phố 5, Diệp Vân Linh đã vô tình tiết lộ ý định rời đi.

Ở nhà bọn họ có ăn có uống, có mình và em gái ngoan ngoãn đáng yêu hiểu chuyện, dì Vân rõ ràng cũng rất thích bọn nó, không có lý nào tự dưng lại muốn rời đi.

Vấn đề không phải do bọn nó, vậy chỉ có thể là do ba.

Bất quá nghĩ đến tính tình của ba mình, Lục Tử Hạo cũng có thể hiếu được.

Ba ngoại trừ hơi có tiền, ngoại hình hơi cao, cũng hơi đẹp trai ra thì thật sự không có ưu điểm nào khác nữa.

Các cô gái làm sao có thể thích kiểu đàn ông cứng rắn, lúc nào cũng lạnh như băng chẳng có ưu điểm gì ngoài đẹp trai và giàu có được.

Lục Tử Hạo vẫn đứng rối rắm phân tích ở đó, Lục Mặc thì bị câu nói của cậu bé làm cho giật mình, một lúc lâu sau mới hỏi:

"Cô ấy muốn rời đi? Cô ấy nói với con à?"
Một chiếc xe thương vụ màu đen vừa nhanh vừa ổn định chạy trên đường.

Diệp Vân Linh và Lục Mặc ngồi phía sau, hai anh em Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh ngồi ở hàng ghế trước.

Không khí trong xe có chút kỳ lạ.

Diệp Vân Linh cầm chặt di động trong tay, trên màn hình là trò chơi điện tử, nhưng cô không động vào, có làm cách nào cũng không tập trung nổi.

Cô còn đang suy nghĩ về nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, thời hạn 24 giờ đồng hồ, có nghĩa là tối nay cô phải ngủ cùng với Lục Mặc.
Đúng là biết làm khó người khác mà.


Bên kia Lục Mặc đang cầm ipad xem tài liệu, nhưng đầu óc cũng không để ở đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, quan sát vẻ mặt của Diệp Vân Linh bên cạnh.

Anh đang nghĩ làm cách nào để khiến Diệp Vân Linh nguôi giận.

Biện pháp của mấy người trên mạng hoàn toàn không áp dụng được với cô.

Tất nhiên, điều khiến anh quan tâm nhất vẫn là việc con trai nói cô định rời đi.


Lục Mặc không biết tại sao cô lại có ý nghĩ như vậy? Chẳng lẽ anh làm người ta chán ghét đến mức đó sao?
Lần đầu tiên trong ba mươi năm cuộc đời, Lục Mặc cảm thấy nghi ngờ về sức hấp dẫn của bản thân.


Lục Ngữ Nịnh thì đang suy nghĩ làm thế nào để gọi 'Mẹ', cứ mở miệng là cô bé lại thấy ngại.

Lục Tử Hạo thì suy tư, lỡ ba và dì Vân ly hôn, cậu bé nên chọn ở với ai?

Một nhà bốn người mang theo tâm sự trùng trùng về tới biệt thự.
Vừa về tới nơi, Lục Ngữ Nịnh đã quên hết những chuyện trước đó, ba chân bốn cẳng chạy về phía hậu viện.

Vừa chạy vừa gọi: "Tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam ơi mẹ về rồi đây."

Diệp Vân Linh đi phía sau không nhịn được cười, mỗi lần nghe thấy Lục Ngữ Nịnh gọi tên mấy con thỏ kia là cô lại thấy buồn cười.

Đặc biệt là một đứa nhóc mới ba tuổi lại tự xưng mình là mẹ, nghe thế nào cũng thấy rất hài hước.
Đột nhiên Diệp Vân Linh nghĩ tới cái gì, vội đuổi theo sau: "Ngữ Nịnh, để dì giúp cháu."


Lục Mặc bên này vừa định mở miệng nói chuyện với Diệp Vân Linh thì cô đã chạy nhanh như gió.
Bàn tay vươn ra cứng đờ giữa không trung trông hơi xấu hổ, anh vội vàng thu tay về.


Xem ra cô ấy vẫn còn đang giận.
Ở hậu viện.

Ba con thỏ mà Lục Ngữ Nịnh mang về đang chạy nhảy rất vui vẻ.
Bốn chân tung tăng trên bãi cỏ, thấy Lục Ngữ Nịnh tới, ba quả cầu tuyết lao như bay về phía cô bé.


Ba con thỏ này vốn sống ở thôn Vương Cổ, thành phố J. Lúc ấy ba mẹ con bọn họ bị phân tới ở túp lều tranh, buổi tối còn không có gì ăn. Diệp Vân Linh đành lên ngọn núi sau nhà săn gà rừng về lót bụng, kết quả lại đụng phải ổ thỏ, nên đem ba con thỏ con này về.

Sau đó dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lục Ngữ Nịnh không được ăn thịt thỏ, nên mấy con thỏ này giữ được mạng.
Đến khi kết thúc ghi hình, Lục Ngữ Nịnh mang theo chúng về trang viên nhà mình.

Lúc mới về nhà chỉ to bằng bàn tay, bây giờ đã lớn gần bằng quả bóng.

Khó khăn lắm Lục Ngữ Nịnh mới bế được một con lên.

Cô bé ngồi trên bãi cỏ, cầm cỏ mềm trong tay đút cho thỏ, ba cục bông nhỏ thì vây quanh.

Bức tranh thoạt nhìn rất hài hoà, tốt đẹp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận