Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 445: Lục Mặc Bị Đuổi Ra Khỏi Phòng



Nhưng anh cũng không biết vì sao Diệp Vân Linh lại giận?

Cũng không có kinh nghiệm nói xin lỗi.

Lúc đang định nhắn tin hỏi lầu 24 xin lỗi như thế nào mới gọi là chân thành thì nghe thấy trong
phòng có tiếng va đập.

Lục Mặc lập tức cất điện thoại, đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc nhìn thấy Diệp Vân Linh đang ôm chân ngã ngồi trên mặt đất, còn có một chiếc chăn bông lớn rơi xuống bên cạnh cô.
Lục Mặc vội vàng tiến lên xem xét, đỡ cô dậy, hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Diệp Vân Linh đặt cái chân bị thương xuống giường, nắm chặt ngón chân cái, rơm rớm nước mắt nói: “Vừa nãy dọn chăn không nhìn đường, ngón chân đụng vào thành giường"

Cái loại đau đớn lan từ bàn chân lên đến tứ chi còn khó chịu hơn cả việc cho cô một đao.

Lục Mặc đẩy tay cô ra, kiểm tra ngón chân bị đụng, thấy cả ngón cái bị đỏ lên, rất đau lòng.

Bàn tay thô ráp đặt lên đầu ngón chân đối phương xoa nhẹ, nói: “Sao lại va mạnh thế, để anh gọi chú Đức mang hộp sơ cứu lên đây.”
Nói xong liền muốn lấy di động ra gọi điện thoại.
Diệp Vân Linh đưa tay níu anh lại, nói: "Anh đừng làm quá. Gọi điện cho chú Đức không phải cả nhà đều sẽ biết sao? Chuyện nhỏ như vậy mà làm ầm lên để mọi người đều biết, em mất mặt lắm..”

Lục Mặc khẽ nhíu mày: "Nhưng mà..."
Diệp Vân Linh: "Lúc nãy mới đụng phải thì hơi đau, bây giờ em hết đau rồi."

Cô nói là sự thật, không thấy đau mấy nữa.
Lục Mặc nhìn ngón chân đang dần bớt đỏ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lại nhìn chiếc chăn bông rơi trên mặt đất, anh đứng lên vừa nhặt vừa nói: “Lần sau cứ để dì giúp việc thay ga trải giường là được. Nếu em mà bị thương, anh sẽ thấy đau lòng.”

Diệp Vân Linh há miệng, muốn nói lại thôi.
Lục Mặc ôm chăn lên, vừa lúc nhìn thấy một màn này, động tác trong tay chần chừ một chút rồi hỏi: “Không phải em định thay ga trải giường à?”

Diệp Vân Linh cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Lục Mặc không thể tin nổi: “Đừng nói em ôm chăn đi là định chia phòng ngủ với anh đấy nhé?” Tuy là một câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Thấy Diệp Vân Linh không có phản bác.
Lục Mặc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Sau đó anh đặt chăn trở lại trên giường, mím môi, dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể, nói: “Vân Linh, anh… anh biết, lần trước anh có hơi quá đáng. Đáng lẽ anh không nên giày vò em lâu như thế. Anh hứa với em. Lần sau anh sẽ cố gắng kiềm chế, một đêm chỉ làm ba lần thôi.”

Diệp Vân Linh đang nghĩ làm thế nào để Lục Mặc có thể chấp nhận chuyện chia phòng ngủ một
cách ổn thoả.

Vừa nghe đến đây, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ chuyển, mượn sức bò lên: “Anh đúng là đồ cầm thú, mỗi đêm ba lần, anh không sợ tinh tẫn thân vong, kiệt sức mà chết à, em còn sợ dục vọng quá độ đây."

Lục Mặc lại mím môi nói: “Vậy thì hai lần.”

Diệp Vân Linh: "Cút."
Lục Mặc biểu cảm vừa đau khổ vừa không nỡ nói: "Một lần, một lần một đêm là ít nhất rồi. Anh là một người đàn ông bình thường, nếu buổi tối đối mặt với vợ mà không có phản ứng gì thì mới là có vấn đề."
Một đêm một lần thực sự đã là sự nhượng bộ lớn nhất.

Diệp Vân Linh ôm lấy cái chăn kia, trực tiếp nhét vào trong ngực Lục Mặc, nói: "Anh tránh ra, đi ra ngoài."

Cô mạnh mẽ đẩy anh ra khỏi phòng.

Lục Mặc sợ làm Diệp Vân Linh bị thương nên không dám dùng sức, mãi cho đến khi đứng ở cửa mới có phản ứng lại.

Cô muốn chia giường sao còn đuổi mình ra ngoài? Không phải cô ngủ ở phòng khách sao?
Lục Mặc đang muốn nắm lấy chuyện này để trở về phòng, nói không chừng đêm nay anh có thể trở về phòng ngủ ngủ tiếp.
“Rầm”

Cửa đóng lại, mũi của Lục Mặc thiếu chút nữa là bị đập nát.

Lục Mặc ôm chăn, mặt tối sầm lại.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy thím Vương đang đứng phía sau, trong tay còn bung một cái khay, trên đó có một ly sữa ấm.

Nhìn thấy Lục Mặc tay ôm chăn đứng ở cửa, kinh ngạc hỏi: “Tiên sinh, ngài đây là……….”
Bị đuổi ra ngoài?
Không thể nào, sao ông chủ có thể bị đuổi ra ngoài được?
Thân hình cao gầy của Lục Mặc ôm chăn đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh lùng lãnh đạm nói: “Thím Vương, lát nữa thím đi thu dọn một phòng khách đi."
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: “Hai hôm nay tôi bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho phu nhân nên dọn sang phòng khách ngủ tạm.”
Thím Vương gật đầu đồng ý, nói: "Vâng để tôi đem sữa cho phu nhân xong sẽ đi thu dọn phòng khách."


Bạn cần đăng nhập để bình luận