Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 442: Từ Đó Quân Vương Không Tảo Triều



Lần này đại khái là do còn chưa tỉnh hẳn, cả người cô giống như một con mèo lười biếng, có chút đáng thương nhìn Lục Mặc, tựa như một đóa hoa hồng xinh đẹp bị gió lớn thổi qua.

Vẻ đẹp khác thường có thể khơi dậy ham muốn hủy diệt của một người đàn ông, và Lục Mặc thực sự đã làm như vậy.

Từ trước đến nay anh vẫn luôn lý trí, nhưng vào giờ phút này Lục Mặc thực sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn của Diệp Vân Linh.

Trong phòng ánh đèn vàng ấm áp, trên vách tường phản chiếu hai bóng người , mãi cho đến nửa đêm mới an tĩnh lại.
Diệp Vân Linh chỉ muốn níu lấy Lục Mặc ở lại với mình, không ngờ lại bị xé nát nuốt luôn cả người vào bụng.
Cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều tinh lực đến thế, giày vò cô mãi cho đến tận nửa đêm, Diệp Vân Linh mệt đến mức ngủ thiếp đi.


Ngày hôm sau.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua những đám mây rồi rơi xuống thành phố. Những cánh hoa trong sân đung đưa theo làn gió đầu tiên của buổi sáng, những giọt sương trên cành lá rơi dọc xuống theo quỹ đạo của lá.

Trong phòng, từng tia nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào.

Diệp Vân Linh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Lục Mặc đang đứng trước gương, mặc âu phục, thắt cà vạt.
Cổ thon dài, vai rộng eo hẹp kết hợp với đường cong lồi lõm hoàn mỹ của bờ mông, đôi chân thon dài thẳng tắp được ống quần âu ôm gọn.
Ai nói chỉ có phụ nữ mới có từ vóc người, dáng người đẹp của đàn ông cũng có thể làm cho người ta nhìn thoáng qua một cái liền sinh ra mơ tưởng.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ đó là tỉnh lại sẽ xé xác Lục Mặc, xem tên cầm thú này còn dám không ngừng giày vò cô nữa không.
Kết quả ngày hôm sau vừa mở mắt ra nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt cô liền tha thứ cho hành vi cầm thú tối qua.

Vì vậy, đôi khi một người đàn ông thực sự có thể chỉ cần dựa vào khuôn mặt và vóc dáng của mình để làm bất cứ điều gì anh ta muốn.

Cảm nhận được ánh mắt phía sau, Lục Mặc quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Vân Linh đang chống một tay đỡ đầu, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Lục Mặc tiến lại, khom lưng hôn lên môi cô, nói: "Sáng sớm ra đừng nhìn anh như vậy, làm anh động lòng.”
Diệp Vân Linh cong mắt, tâm tình vui vẻ nói: “Cái gì đẹp phải nhìn nhiều một chút, người đẹp cũng vậy.”

Ánh mắt Lục Mặc hơi tối lại, có vài phần mê mang của dục vọng, mất một lúc mới kiềm chế lại được. Trước kia anh chưa bao giờ biết mình lại tự chủ kém như vậy.
Lục Mặc mổ lại một cái, nói: “Bữa sáng em muốn ăn cái gì? Để anh bảo nhà bếp chuẩn bị trước.”

Diệp Vân Linh đáp: "Em hơi mệt mỏi, muốn ngủ thêm một lát.”
Lục Mặc đắp chăn lại cho cô: "Vậy em ngủ thêm một lúc đi. Để anh bảo đầu bếp nấu một ít cháo hải sản, em dậy là có ăn ngay.”.

Diệp Vân Linh ‘ừ’ một tiếng.
Cô quả thật vẫn hơi buồn ngủ, tối hôm qua mấy tiếng đồng hồ miệt mài, lúc này cơn buồn ngủ ập đến, mơ mơ màng màng lại thiếp đi.

Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, Lục Mặc thật sự không nỡ xa rời, cho dù chỉ là mấy tiếng đồng hồ.


Đúng là Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều” ( Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đấy quân vương không lên triều sớm nữa).

Trước kia Lục Mặc cảm thấy mình không bao giờ có khả năng trở thành loại người như trong câu thơ kia, hiện tại lại cam tâm tình nguyện.

Trong lúc vô cùng không nỡ, Lục Mặc vẫn phải đi làm, vì kế hoạch sau này, anh phải cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.

Vốn khối lượng công việc của anh đã rất nhiều, không dễ dàng dành ra thời gian để tổ chức hôn lễ và đi nghỉ tuần trăng mật.
Lục Mặc không biết, sau khi anh rời đi không lâu, Diệp Vân Linh đang ngủ thì bị nhiệm vụ hệ thống đánh thức.


Diệp Vân Linh ban đầu cũng không quá để ý, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, chờ tỉnh lại sẽ đọc sau.
Cho đến khi cô nghe được nội dung nhiệm vụ lần này.
Diệp Vân Linh đột nhiên ngồi dậy, túm lấy hai chiếc lá đang lắc lư của hệ thống bay múa trước mặt cô, nắm trong lòng bàn tay, hỏi: "Cậu vừa mới nói cái gì?”
"Thả ra... Buông tôi ra.” Hệ thống bị cô nắm trong tay, suýt chút nữa thở không nổi: "Cô muốn bóp chết tôi à? ”

Bạn cần đăng nhập để bình luận