Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 495: Phiên Ngoại: Phương Từ (2)



Lúc nhìn thấy bạn học liên tục chạy vào nhà vệ sinh, Phương Từ cảm thấy tay chân mình lạnh cóng.

Cậu không hiểu tại sao mẹ kế lại đối xử với minh,

Cậu bé muốn kể lại chuyện này cho cha, nhưng cha nghe xong thì hoàn toàn không tin.

Ngược lại còn vô cùng giận dữ chỉ trích cậu:
"Tiểu Từ, cha không ngờ con lại là một đứa trẻ như vậy. Cho dù con có không thích mẹ, con cũng không thể đổ oan cho cô ấy như thế. Cô ấy lấy cha, vì muốn gần gũi với con hơn nên chỉ cần có thời gian rảnh rỗi đều sẽ tận tâm tận lực mà chăm sóc cho con. Con ấm hay lạnh còn để ý hơn cả người cha ruột là cha đây.”
"Mấy hôm trước con đi học muộn, vốn cha rất tức giận, nhưng vì có mẹ nói đỡ cho con nên con mới không bị phạt. Cô ấy làm gì cũng suy nghĩ cho con. Vậy mà con lại ở sau lưng vu khống cô ấy như thế. Con như thế này, khiến cho cha cảm thấy giáo dục mấy năm nay với con đều thất bại cả rồi.”




Phương Từ có chút tức giận, lần đầu tiên trong đời cãi lại cha mình, nói: "Tại sao cha lại tin cô ta chứ không tin con? Con có phải là con của cha không?”

Tưởng Đình Sâm lạnh lùng nói: “Chính vì con là con của cha nên cha mới thất vọng vì hành vi của con ngày hôm nay. Bây giờ con chẳng những học được cách hãm hại người khác mà còn học được cả cách chống đối với người lớn?”


Phương Từ không thể tin nổi: “Hãm hại? Cha lại dùng những từ nghiêm trọng như vậy để nói về con sao. Trong mắt cha con là người như thế nào?”

Tưởng Đình Sâm: “Không phải cha nghĩ như vậy mà là hành vi của con chính là như vậy.”
Phương Từ không nhịn được thốt lên: “Con nghĩ cha bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi.”
“Chát”

Trong phòng vang lên tiếng bạt tai giòn giã.
Phương Từ che mặt, khiếp sợ nhìn Tưởng Đình Sâm, không thể tin nổi: “Cha, cha đánh con sao?”

Đáy mắt Tưởng Đình Sâm có chút thảng thốt, nhưng vẫn nói: “Con về phòng tự kiểm điểm lại đi. Cha nghĩ có lẽ con bị bạn bè làm hư rồi, cũng đừng tham gia cuộc thi Rubik gì đó nữa.”
Phương Từ vừa nghe vậy liền nóng nảy: “Con không thể không đi được, con đã vượt qua mấy vòng trước rồi. Con tự tin mình có thể giành chức vô địch năm nay.”

Tưởng Đình Sâm: “Cả ngày chỉ lo chơi mấy thứ đó nên con mới trở nên như vậy. Vừa vô lễ vừa không có tôn ti trật tự. Con về kiểm điểm lại mình đi.”
Phương Từ tiến lên muốn nói chuyện nhưng bị Tưởng Đình Sâm đẩy ra.

Không cẩn thận tay cậu bé còn bị đập xuống bàn.
Nhìn theo bóng dáng rời đi, cậu thật sự không hiểu. Rõ ràng trước đó cha còn cổ vũ cậu nên tiếp xúc nhiều với bạn học, tham gia nhiều cuộc thi, phát triển nhiều sở thích hơn. Ngay cả khối Rubik phiên bản giới hạn trong nhà cũng là quà nhân dịp năm mới của cha tặng, tại sao lại đột nhiên thay đổi?

Phương Từ vô cớ vắng mặt trong trận đấu Rubik, bị phán thua cuộc.
Các thành viên khác trong nhóm rất tức giận. Khi cậu quay lại trường học, mọi người đều xa lánh cô lập cậu. Lúc đó Phương Từ còn đang đắm chìm trong những tổn thương mà cha gây ra, nên cũng không giải thích gì nhiều.

Các bạn học cùng lớp khác lúc biết chuyện cũng rất tức giận, không ai muốn chơi với một người ít nói như cậu bé. Cậu bị cả lớp tẩy chay.



Thậm chí khi cậu bị bắt nạt, bị đánh hội đồng, tâm trạng chán nản đến mức Phương Từ cũng không buồn đánh trả.

Thật ra cậu còn có một suy nghĩ, nếu cậu bị đánh, liệu cha nhìn thấy thì có quan tâm đến cậu nhiều hơn không?

Đáp án là: KHÔNG.

Lúc đi học về, tình cờ đúng lúc bắt gặp cha đang ôm mẹ kế, hai người họ chuẩn bị đi ra ngoài, thấy cậu bé cha tỏ ra không vui, nói: “Đi học về cũng không biết chào hỏi ai.”
Phương Từ đứng ở đó, có chút đờ đẫn gọi: “Cha, mẹ.”
Lúc này, Tưởng Đình Sâm cũng đã nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Từ, cau mày hỏi: “Mặt con bị làm sao vậy? Con đánh nhau với ai à?”
Phương Từ nói: “Không, là người khác đánh con.”
Sắc mặt Tưởng Đình Sâm rất không hài lòng: “Sao người ta lại đánh con? Nhất định là do con ở trường không hoà đồng với các bạn. Trước đây cha đã dạy con thế nào rồi, phải luôn ngoan ngoãn và lễ phép. Con nhìn những gì con đang làm bây giờ đi, lại còn học cả đánh nhau nữa.”
Diệp Vi Vi ở bên cạnh vội vàng khuyên bảo: "Được rồi, bọn nhỏ đánh nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà. Sao anh phải hung dữ với con như vậy?"
Tưởng Đình Sâm vẻ mặt đau đầu, lúc nhìn sang Diệp Vi Vi lại dịu dàng nói: “Em cứ hay nói đỡ cho nó, em có biết hai ngày trước thằng nhóc thối này…. Mà thôi, quên đi. Anh cũng không hiểu sao nó lại biến thành như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận