Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 406: Cư Dân Mạng Tinh Mắt


Diệp Vân Linh nhìn ra cửa, thấy Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh không biết đứng đó từ bao giờ.

Lục Ngữ Nịnh mở to đôi mắt xinh đẹp, trong sáng như thuỷ tinh, khuôn mặt nhỏ tròn tròn tràn đầy vẻ tò mò.

Khác với Lục Ngữ Nịnh trông rất hiếu kỳ, Lục Tử Hạo lại tỏ ra mình-không-nhìn-thấy-gì-cả.

Thấy tình huống trong phòng, cậu bé vươn một tay ra che mắt tục Ngữ Nịnh lại, tay kia kéo cô bé ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi."
Lục Ngữ Ninh: "Anh ơi, anh có thấy không? Ba bắt nạt mẹ."

Lục Tử Hạo có chút xấu hổ: "Chuyện của người lớn, em đừng xen vào."

Lục Ngữ Nịnh lo lắng: "Nhưng mà ba đè lên người mẹ, ba nặng như vậy, sẽ làm mẹ đau mất."

Lục Ngữ Nịnh ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể mặc kệ đề ba bắt nạt mẹ như vậy được. Cô bé hất tay Lục Tử Hạo ra, đùng đùng tức giận quay lại nói: "Ba thật quá đáng, con trai sao lại đi bắt nạt con gái?"

Lục Tử Hạo vỗ trán, lại không thể giải thích với em gái, chỉ có thể đi tới kéo cô bé ra ngoài lần nữa:

"Không phải em đói bụng rồi à? Nào, đi ăn sáng nào."

"Nhưng mà..."

“Đừng nhưng nhị gì cả.”
Bị hai đứa nhỏ bắt gặp, cho dù da mặt dày như Diệp Vân Linh cũng có chút ngại ngùng, đẩy người Lục Mặc ra, nói: “Anh còn định nằm trên người tôi bao lâu nữa.”
Lục Mặc nhíu mày, thở dài một hơi: “Em đừng nhúc nhích.”

Hai tay chống vào thành giường, mượn sức đứng dậy khỏi người Diệp Vân Linh, ngồi trên mép giường.
Cảm giác trọng lượng trên người nhẹ hẳn đi, Diệp Vân Linh mím môi, cũng ngồi dậy, nói: “Anh vừa nãy…..”
Liếc thấy camera cách đó không xa, lại không nói tiếp nữa.

Lục Mặc nhìn Diệp Vân Linh, lấy di động trong túi ra, mở tin nhắn gần nhất đưa cho cô xem: “Tổ tiết mục sáng nay giao nhiệm vụ cho anh.”
Lúc nhìn thấy nhiệm vụ ‘nụ hôn chào buổi sáng kia’, Diệp Vân Linh đã hiểu nguyên nhân dẫn tới hành vi vừa rồi của Lục Mặc.
Trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, cô nói thẳng: “Tổ tiết mục suốt ngày bày ra mấy cái nhiệm vụ hiếm lạ cổ quái lại còn sến sẩm dầu mỡ.”

Cô không hiểu, hôn một cái vào buổi sáng cũng đáng để giao thành một nhiệm vụ ư?
Nghĩ đến phản ứng của mình vừa rồi khi bị hôn, Diệp Vân Linh vội lắc lắc đầu nhằm xua tan ý nghĩ trong đầu.
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Cô ngồi trên giường, tay chống xuống nệm, nắm lấy ga trải giường.

Lục Mặc mở miệng hỏi: “Em đói chưa? Đi ăn sáng trước đi.”
Diệp Vân Linh sờ sờ bụng, đáp: “Hơi đói rồi. Để tôi đi đánh răng rửa mặt trước đã.”

Lục Mặc: “Được, anh lấy bữa sáng về rồi. Em đánh răng rửa mặt xong rồi ra ăn sáng.”
[Sao tôi thấy hai người bọn họ cứ khách khí kiểu gì ấy nhỉ?]
[Đúng là khách khí thật, không giống vợ chồng, mà giống kiểu bạn tốt lâu năm hơn.]

[Tôi còn tưởng có mỗi mình tôi có cảm giác này. Một nụ hôn chào buổi sáng thôi mà, không phải là chuyện bình thường giữa vợ chồng với nhau sao? Thế mà Lục tổng còn phải cố ý giải thích là nhiệm vụ.]
[Có phải mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi không? Rõ ràng vợ chồng người ta chỉ hơi ngại thôi mà, dù sao cũng đang ghi hình.]

[Đúng đấy, thử đổi thành bản thân lúc ở chung với người yêu mà xem, bên cạnh có thêm một đống máy quay rồi nhân viên công tác. Có phải cũng thấy hơi ngại không?]
[Bạn nói vậy, tôi vừa nhập tâm tưởng tượng thì đúng là không được tự nhiên thật.]
Diệp Vân Linh hoàn toàn không hề hay biết những suy đoán của cư dân mạng.
Trong toilet không có camera.

Cô đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương, một lúc lâu sau mới mở vòi nước, hất nước lạnh lên mặt để áp xuống cảm giác nôn nóng, bồn chồn, bất an, khó hiểu vừa rồi.
Sau khi Diệp Vân Linh đánh răng rửa mặt xong thì đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh đang ăn sáng. Đặc biệt là Lục Ngữ Nịnh ăn một cái bánh bao mà cũng làm cho mặt mũi lấm lem dầu mỡ.

Diệp Vân Linh nhắc nhở: “Ngữ Nịnh, mặt bẩn rồi kìa.”
Lục Ngữ Nịnh dịch khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần, đôi mắt như hai quả nho đen mở to, nói: “Mẹ lau cho con đi.”

Diệp Vân Linh vẫn chưa quen với xưng hô mới này lắm.
Cô cố gắng thích nghi nhanh nhất có thể.
Diệp Vân Linh vươn tay rút một tờ khăn giấy, lau mặt cho Lục Ngữ Nịnh. Sau khi lau sạch vết dầu mỡ trên khoé miệng cô bé xong, cô nở nụ cười hỏi: “Sao ăn có bữa sáng thôi mà cũng ăn thành mèo hoa nhỏ thế này?”

Lục Ngữ Nịnh rất hưởng thụ quá trình được Diệp Vân Linh lau mặt cho, không nhịn được nở nụ cười, mi mắt cong cong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận