Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 317: Câm Hết Cả Rồi À?


Phí Đức Lượng tiến Yên khuyên nhủ: "Tiểu Diệp, thôi việc này bỏ qua đi."
Lữ Vệ Đông vừa nghe thế liên không vui: "Bò qua cái gì mà bỏ qua, dựa vào cái gì mà phải bỏ qua?"

Phí Đức Lượng trừng mắt lườm ông ta một cái, nói: "Liên quan gì đến ông, ông xen mồm vào làm gì?"
Lữ Vệ Đông cũng không chịu thua: "Không liên quan đến tôi thì liên quan đến ông chắc? Ông xem mồm vào làm gì?"

"Á à, còn đôi co với tôi cơ đấy?" Phí Đức Lượng đối với loài sinh vật đơn bào này tỏ vẻ không còn gì để nói: "Rốt cuộc ông có hiểu chuyện gì đang xảy ra không thế?"

Phí Đức Lượng nghĩ bây giờ có nhiều người tập trung lại đây, nếu làm ầm ĩ lên thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến duyên qua đường của Diệp Vân Linh, biết đâu lại truyền ra ngoài tin tức thất thiệt gì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô.

Lữ Vệ Đông không hiếu những chuyện này, chi biết sư phụ mới nhận của mình bị người khác bắt nạt, ông ta không thể bỏ qua.
Huống hồ ông ta cũng đã từng nghe mấy cô gái này ở sau lưng nói xấu người khác thế nào, nên hoàn toàn không tin lời bọn họ nói.

Thấy Phí Đức Lượng trừng mắt với mình, Lữ Vệ Đông cũng trừng lại, nói: "Đừng tưởng ông trợn mắt lên to hơn tôi thì tôi sẽ nghe lời ông."

Phí Đức Lượng cũng lười không buồn đáp trả lại, trông đợi cái đầu gỗ của Lữ Vệ Đông có thể nghĩ ra được tầng tầng lớp lớp ý nghĩa sâu xa trong chuyện này thì đúng là làm khó cho nó rồi.
"Hai người đừng cãi nhau nữa." Diệp Vân Linh nhìn thoáng qua Lữ Vệ Đông, ông ta lập tức thức thời không nói nữa.
Cô lại nhìn về phía Phí Đức Lượng: "Đạo diễn Phí, đáng lẽ tôi nên cho ông mặt mũi này. Nhưng có một số người, không đáng để ông phải bán mặt mũi."

Mọi người vây xem thấy đến cả đạo diễn Phí mà Diệp Vân Linh cũng không nể mặt, sôi nổi xì xào bàn tán.
"Diệp Vân Linh cũng cứng thật đấy, đạo diễn mà cô ta cũng không thèm nể mặt?"
"Khiếp, không phải chỉ vào phòng nghỉ của cô ta nghỉ ngơi một chút thôi sao? Có cần làm quá vậy không?"

"Trong phòng tập thể đông người, nhiều lúc đi vào đúng là ngột ngạt thật. Trời nóng như vậy ở bên ngoài lại dễ bị cảm nắng, khó tránh khỏi muốn tìm chỗ mát mẻ hơn."
"Cùng ở chung một đoàn, tôi thấy Diệp Vân Linh cần gì phải nhỏ nhen thế chứ. Ầm ĩ lên sau này đóng chung với nhau cũng khó coi."
"Ôi, nữ chính có khác, ghê gớm thật."


Đám người phía sau nhỏ giọng bàn tán, ỷ vào đông người lộn xộn không phân biệt được ai với ai.

Lúc này Phí Đức Lượng quay đầu lại, trừng mắt lườm bọn họ một cái, vẻ mặt không vui nói: "Cả đám các người mồm mép lợi hại quá nhỉ, sao lúc đóng phim thì không thấy lợi hại như thế đi. Nếu để tôi còn nghe thấy ai thì thầm to nhỏ nữa, tôi mà bắt được sẽ đuổi ra khỏi đoàn luôn. Trong đoàn làm phim của tôi không thích kiểu người ngồi lê đôi mách."
Đám người đó bị mắng cho một trận đều im miệng, không ai dám nói gì nữa.


Thư Nhã bước ra, chị ấy có thể xem như là người hiểu rõ Diệp Vân Linh nhất ở đây, tiến lên hai bước nói với Phí Đức Lượng: "Vân Linh em ấy không phải kiểu người tính toán chi li như vậy."
Nhất định là do mấy người này đã làm chuyện gì xúc phạm đến cô.

Diệp Vân Linh lấy điện thoại di động ra, bấm mở một đoạn ghi âm:

"Thế mới bảo Diệp Vân Linh tốt số, chỉ dựa vào một gương mặt đẹp, lấy một ông già có tiền, bây giờ muốn gì được nấy."
"Haiz, chính vì có những kẻ như cô ta ở trong giới, mới làm cho những diễn viên chăm chỉ cẩn thận lại kính nghiệp như chúng ta không thể vượt lên nổi. Bại hoại không khí."

"Ê mấy cô nói xem, Diệp Vân Linh ở với ông già kia, buổi tối đi ngủ có tắt đèn hay không?"

Diệp Vân Linh vừa phát phần đầu đoạn ghi âm, sắc mặt ba cô gái trong phòng đã trở nên trắng bệch, biểu cảm trên mặt cứng đờ như bị đóng băng, một lúc lâu sau mới từ từ nứt ra.
Diệp Vân Linh nói: "Đây là giọng ba người đúng chứ?"
Ba người Lục Uyển Kỳ đứng ở đó, lo lắng xoắn xuýt tay chân.
Diệp Vân Linh lại hỏi tiếp: "Không định giải thích một chút à? Vừa nãy to mồm lắm mà. Sao giờ câm hết cả thế? Hay không còn gì để nói?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận