Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 428: First Kiss


Không thể không nói, Lục Mặc quả thật rất đẹp trai.

Chỉ nhìn thế này thôi, góc nghiêng cũng đã là vô địch, đặc biệt là khi ánh chiều tà chiếu vào anh, cả người giống như từ trong tranh bước ra vậy.

Đáng tiếc lúc này trên tay cô không có điện thoại di động, thật muốn lưu lại khoảnh khắc này của anh.

Vừa đúng lúc Lục Mặc mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Diệp Vân Linh. Biểu cảm trên mặt Diệp Vân Linh còn chưa kịp thu hồi lại, hàng lông mi dài khẽ nhúc nhích.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cảm giác ánh mắt Lục Mặc nhìn cô lúc này có vài phần xâm lược, cả người anh toát ra khí thế khiến cho người khác không cách nào xem nhẹ.

Nhìn vào ánh mắt đối phương, Diệp Vân Linh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Hình như cô lại thích Lục Mặc thêm một chút.

Thật ra hẳn là đã thích từ trước đó rồi, nhưng Diệp Vân Linh vẫn luôn cố tình bỏ qua chuyện này, bởi vì cô lo lắng mình sẽ phải rời đi, lo lắng còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Vì vậy, ngay cả khi cảm giác được có gì đó không ổn, cũng theo bản năng muốn bỏ qua.
Để che giấu sự xấu hổ của mình, Diệp Vân Linh hỏi: "Anh vừa ước nguyện gì thế?"


“Anh ước...” Lục Mặc tới gần hơn, nhìn vào mắt Diệp Vân Linh, sau đó ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Anh ước em có thể thích anh, thích theo kiểu nam nữ.”
Lời nói rất nhẹ, nhưng Diệp Vân Linh lại có thể nghe được rất rõ ràng.
Có nhiều cặp tình nhân bên cạnh sau khi ước nguyện xong bắt đầu hôn nhau trước cảnh đẹp thịnh thế song long hí châu này.
Lục Mặc lại ghé vào bên tai cô nói tiếp: "Vân Linh, anh muốn hôn em, nếu em không thích thì có thể từ chối anh."

Hơi thở phả vào vành tai Diệp Vân Linh, trong lúc nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào.
Cảm giác được bên eo có một cánh tay ôm lấy mình, cánh tay ấy siết rất chặt,đến mức trái tim Diệp Vân Linh có chút hỗn loạn, tim đập như trống trận.
Nhìn khuôn mặt đối phương ngày càng gần hơn.
Diệp Vân Linh nghĩ cô nên từ chối.

Cô vẫn chưa hoàn thành tất cả các nhiệm vụ của mình, cũng không biết sau khi hoàn thành liệu cô còn có thể ở lại đây hay không?
Cô hẳn nên từ chối.
Nhưng thân thể Diệp Vân Linh phảng phất như bị đóng đinh tại chỗ.
Cho đến khi trên môi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, cánh môi bị chặn lại, dù muốn nói cũng không thể nói được nữa.

Diệp Vân Linh khẽ nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy Lục Mặc.
Lục Mặc dùng sức siết eo Diệp Vân Linh rất chặt, kéo cô sát vào người mình, hô hấp cả hai hỗn loạn quấn lấy nhau.
Diệp Vân Linh hai tay ôm lấy anh, chân hơi chông chênh, cô cảm thấy thân thể mình lúc này hơi mềm nhũn, giống như đang ở giữa những đám mây.
[A a a a a a tới rồi, tới rồi chị em ơi.]

[Ngọt quá đi mất, hức hức, nhìn bọn họ yêu nhau mà người rung động lại là tôi.]
[Đây chính là dáng vẻ của tình yêu, ôi, ngọt chết tui rồi.]
[Trong khung cảnh này, bọn họ đứng đó nhìn như một bức tranh. Thật không nỡ xen ngang luôn á.]
[Dưới ánh hoàng hôn, đôi tình nhân âu yếm hôn nhau, nếu như cảnh tượng như vậy xảy ra trên người tôi, tôi nghĩ cả đời này mình sẽ không thể nào quên được.]

[A a a a a a a a nhìn mà tôi cũng muốn yêu đương luôn.]
[Chị em lầu trên mau tỉnh lại, yêu đương phải do người khác nói, bà mà chủ động cẩn thận bị kèo dưới đó.]
Lục Tử Hạo nhìn thấy hai người đang ôm nhau hôn môi, đúng lúc này Lục Ngữ Nịnh lại muốn cùng cha mẹ ngắm cảnh hoàng hôn.
Thấy cô bé sắp quay đầu lại, Lục Tử Hạo đưa tay bịt mắt em gái nói: "Anh thấy bên kia hình như có vỏ sò, chúng ta đi xem đi.”

Diệp Vân Linh hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng không tự nhiên.

Lục Mặc nhìn người trước mắt, tóc đen váy dài, trong mắt loé lên ánh chiều tà. Khóe miệng anh vô thức nhếch lên, sống bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình được lấp đầy như thế.
Anh đưa tay ra ôm lấy Diệp Vân Linh vào lòng mình thêm một lần nữa.
Lục Mặc chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh biết yêu một người, yêu đến mức muốn dung nhập cô hoà vào máu thịt của mình.
Hoàng hôn dần dần lặn, đám đông từ từ tản đi.
Diệp Vân Linh mím môi nói: "Chúng ta nên trở về rồi."
Lục Mặc gật đầu.
Diệp Vân Linh đi phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay chắp ra sau, bước chân có chút thoải mái, thậm chí còn không nhịn được khẽ ngâm nga một bài hát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận