Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 418 : Tin Tưởng Dẫn Nhau Rơi Xuống Hồ


Hứa Kim Thành khóc không ra nước mắt, nói: "Chúng ta xưa không oán, nay không thù, các cô
không thể hại anh như thế."

Trương Thư Du: "Bọn em đều nói thật mà, sao lại hãm hại anh?"

Tưởng Mỹ Hàm nói: "Anh rể, không bằng anh cứ thú nhận đi. Có bọn em ở đây, chắc chắn sẽ giúp anh cầu tình."


Hứa Kim Thành nhìn về mấy ông bố khác: “Mấy ông cứ để các cô ấy làm loạn thế à, không giúp tôi một tí. Cẩn thận phong thuỷ luân chuyển, lát nữa sẽ tới lượt các ông.”
Lời này vừa thốt ra, mấy ông bố khác lập tức hùa theo nói chuyện giúp.
Thư Nhã làm bộ như muốn đánh Hứa Kim Thành một trận, đương nhiên mọi người đều chỉ đang đùa giỡn, để làm tăng hiệu quả của show tạp kỹ.



Sau trận ầm ĩ này, hiệu quả của chương trình lập tức đạt đỉnh điểm, một đám khán giả trong
phòng phát sóng trực tiếp cười lăn cười bò.

Hiệu quả chương trình đã có, thi đấu vẫn phải tiếp tục.

Hứa Kim Thành chuẩn bị xuất phát tần thứ ba.

Cũng may có kinh nghiệm thất bại hai lần trước, lần này Hứa Kim Thành dù chân có đau thế nào đi nữa cũng cố gắng kiên trì không quỳ xuống. Quãng đường ngắn ngủn 10 mét, anh ta mất gần 6 phút mới đi xong.
Người thứ hai lên sàn là Dương Minh Trạch. Nhân viên công tác chương trình cũng lấy ra hai cái đai bịt mắt, buộc lên đảm bảo anh ta không nhìn thấy gì thì mới rời đi.
Dương Diệp nhìn thấy đến lượt bố mẹ mình lên thi đấu lập tức kích động, hô hào những người bên cạnh cùng nhau cổ vũ.

Dương Minh Trạch hơi ngồi xổm xuống, nói: “Vợ à, em leo lên đi. Yên tâm, anh nhất định sẽ cõng em vững vàng.”
Tưởng Mỹ Hàm đáp: “Chồng à, em tin tưởng anh.”

Diệp Vân Linh ở bên kia phỉ nhổ: “Cẩn thận dẫn nhau bay xuống bể bơi đấy.”
Trò chơi này vốn được tổ chức ở một bể bơi trong nhà, cách đó 5 mét chính là hồ bơi.

Tưởng Mỹ Hàm trừng mắt lườm cô một cái, nói: “Diệp Vân Linh, cô câm miệng lại cho tôi.”
Sau tiếng hô của Trương Hi Minh, thi đấu chính thức bắt đầu.

Dương Minh Trạch đã có chuẩn bị từ trước, vừa bước lên tấm thảm mát xa, đau đớn toàn thân ập đến, may mà anh ta vẫn nhịn xuống được, chịu đựng cơn đau nhức dữ dội dưới chân, vừa gào thét vừa đi về phía trước.
Bởi vì đau nên hai chân có hơi mất kiểm soát, đi được một lúc đã hơi bước ra khỏi phạm vi của tấm thảm một chút.

Trương Hi Minh ở bên kia kêu lên: “Không được đi chệch ra khỏi phạm vi, nếu không sẽ phải đi lại từ đầu.”
Tưởng Mỹ Hàm vội chỉ huy: “Chồng, sang bên trái, sang bên trái khoảng nửa mét.”

Dương Minh Trạch nghe lời đi về phía bên trái, kết quả lại càng lệch ra ngoài.



Tưởng Mỹ Hàm sốt ruột kêu lên: "Chồng ơi, sai rồi, trái cơ mà, bên trái, không phải bên phải. Anh đi nhầm rồi."

"Anh đi bên trái mà."
"Rõ ràng là anh đi về hướng bên phải, a a a a a a a, sao anh không phân biệt được phương hướng thế."

"Rốt cuộc là trái hay phải, vợ à, có phải em không phân biệt được trái phải không thế?"

"Anh mới không phân biệt được trái phải."
Dưới sự chỉ đạo của Tưởng Mỹ Hàm, Dương Minh Trạch chạy trái rồi chạy phải, thỉnh thoảng lại dẫm xuống thảm mát xa khiến anh ta hét lên vì đau.
Hai vợ chồng vừa chỉ huy vừa cãi lộn, chọc một đám khách mời đứng xem bên cạnh cười như điên.
Cuối cùng, Diệp Vân Linh một câu thành sấm, Dương Minh Trạch thật sự bị Tưởng Mỹ Hàm dẫn dắt đưa xuống hồ bơi.
Hai tiếng “bịch' nối tiếp nhau, nước bắn tung toé, làm ướt cả mãng lớn sàn nhà bên cạnh.

Sau khi Dương Minh Trạch rơi xuống nước vội tháo bịt mắt, sau đó xem xét tình hình của Tưởng Mỹ Hàm, lập tức bơi qua nói: “Vợ ơi, anh tới cứu em đây. Em đừng sợ.”
Tưởng Mỹ Hàm thật sự không nhịn nổi nữa, ở trong nước đạp anh ta một cái, nói: “Cút, tôi cần anh cứu cái rắm.”
Nước trong hồ này cũng chỉ sâu có 1 mét, Tưởng Mỹ Hàm đứng lên cũng chỉ đến ngang eo. Chẳng qua dưới tình huống không kịp đề phòng bị rơi xuống nước, hại cô ấy bị sặc mấy ngụm, trong bụng kìm nén đầy lửa giận.
Thư Nhã nhìn tình cảnh khốn khổ của Tưởng Mỹ Hàm, nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy chồng mình cũng khá tốt.”
Hứa Kim Thành gật đầu: “Tất cả đều dựa vào bạn đồng hành giúp đỡ.”
Diệp Vân Linh thậm chí còn ngồi xổm xuống ôm bụng cười như điên, cười đến chảy cả nước mắt, cô phải túm lấy quần Lục Mặc bên cạnh, sợ mình cười quá bị ngã lăn ra đất.
Lục Mặc thấy cô như vậy, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận