Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 387 : Tập Hợp Với Mọi Người


Bọn họ chọn một bàn trong góc rồi ngồi xuống. Diệp Vân Linh lôi đống tiền thưởng thắng được ra đặt hết lên bàn, trước mặt mọi người vui vẻ đếm tiền.

"Mười ngàn ba trăm, mười ngàn bốn trăm, mười ngàn năm trăm......"

Cứ sau mỗi giây nhẩm đếm, nụ cười trên mặt Diệp Vân Linh lại càng sâu thêm một chút, thỉnh
thoảng lại đắc ý nhấp một ngụm trà.

[Diệp Vân Linh có phải hơi to gan rồi không? Ngồi đếm tiền trước mặt bao nhiêu người, không sợ bị cướp giật à?]

[Giá trị vũ lực của Diệp Vân Linh, cộng thêm Lục tổng bên cạnh. Ai dám cướp của bọn họ?]


[Ôi vợ chồng nhà này không đi cướp của người khác là may rồi. Với cả người có thể tới đảo Baja du lịch thì cũng không thiếu tiền, không đến mức vì chút tiền đó mà mạo hiểm đâu.]
“Tổng cộng hai mươi sáu ngàn$ .” Diệp Vân Linh để lại một phần, bỏ phần lớn còn lại vào một cái túi nilon, cất vào túi xách. Cái túi xách này là cô vừa mua tạm, chuyên dùng để đựng tiền.
Nghĩ đến số tiền trong tay mình, Diệp Vân Linh quả thật rất sung sướng.
Lục Mặc nhìn dáng vẻ thấy tiền là sáng mắt kia của cô, cười nói: “Nhìn em thế này, quả thực rất hợp làm kế toán.”
Diệp Vân Linh lắc đầu: “Không đâu. Kế toán ngày nào cũng phải đếm tiền, đếm đi đếm lại rất vất vả, nhưng lại không có đồng nào là của mình, nghĩ cũng thấy buồn. Thế này vẫn tốt hơn, tuy rằng không nhiều như vậy nhưng ít ra tất cả đều là của tôi.”
Lục Ngữ Nịnh vừa ăn bánh kem matcha vừa khó hiểu hỏi: “Nhưng không phải có một nửa trong này là tiền của ba thắng sao?”
Diệp Vân Linh đang đếm tiền thì dừng lại, vươn tay ra nhéo cái má bầu bĩnh của Lục Ngữ Nịnh, nói: “Con nhóc như cháu thì biết cái gì. Dì chỉ tạm thời giữ hộ cho ba cháu thôi. Ở đây đông người như vậy, lỡ không cẩn thận bị trộm mất thì làm sao bây giờ.”
Lục Ngữ Nịnh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Lục Tử Hạo lắc đầu cạn lời: “Cũng chỉ có dì mới có thể đem chuyện độc chiếm nói thành thánh thiện thoát tục như vậy.”
Diệp Vân Linh trừng mắt lườm cậu bé một cái, nói: “Đừng tưởng mình biết mấy chữ mà dùng thành ngữ lung tung như vậy.”
Lục Mặc ngồi ở đó, nhìn ba người các cô trêu chọc đấu võ mồm với nhau, trên khuôn mặt lạnh lùng, khoé miệng hơi cong lên, nở nụ cười.

Kiếm đủ tiền rồi, Diệp Vân Linh dẫn Lục Mặc và hai đứa nhỏ đi càn quét khắp đảo Baja ăn ăn uống uống, tham quan danh lam thắng cảnh, đến trưa còn đi ăn một bữa hải sản ngon lành.
Buổi chiều, một nhà bốn người nằm trên ghế dài dọc bãi biển, nhàn nhã nghe tiếng sóng vỗ rì rào, ăn trái cây uống nước dừa, cảm thấy cuộc sống trôi qua thật thoải mái.
Đáng tiếc, khoảng thời gian dễ chịu này cũng không kéo dài được bao lâu.

Rất nhanh bọn họ đã nhận được thông báo của tổ tiết mục, yêu cầu trong vòng nửa tiếng nữa tập hợp ở quảng trường phía Bắc.
Diệp Vân Linh vươn vai, nói: “Ôi, hành trình du lịch sung sướng nhưng lại ngắn ngủi sắp kết thúc rồi. Bây giờ phải đi đối mặt với thử thách nhiệm vụ vừa khắc nghiệt vừa tàn nhẫn của chương trình.”
Đạo diễn Tần: “……….”

Lúc Diệp Vân Linh đến, mấy người Thư Nhã, Trương Thư Du và Ngô Dục Văn đều đã tới.
Đương nhiên, còn có cả chồng của bọn họ nữa.
Mọi người chào hỏi nhau đơn giản, sau đó tự động chia ra đàn ông một nhóm, phụ nữ một nhóm, lũ trẻ cũng tụ tập lại với nhau chia sẻ đồ chơi và những món ăn vặt mình có được lúc ra ngoài chơi.

Chỉ có một mình Lục Mặc lẳng lặng đứng bên cạnh Diệp Vân Linh, nhìn cô cười đùa vui vẻ.

“Diệp Vân Linh”

Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, Diệp Vân Linh đang cùng Thư Nhã nói chuyện phiếm, nghe được tiếng thét tê tâm liệt phế mang đầy hận ý này không khỏi giật mình hoảng sợ.

Quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy một nhà ba người Tưởng Mỹ Hàm.

Tưởng Mỹ Hàm xông vào trước, chạy về phía cô, hai tay giơ lên muốn tóm lấy cổ Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh xoay người né tránh, nói: “Tưởng Mỹ Hàm, cô bị làm sao thế? Ai chọc cô mà tức giận đến mức này?”
Tưởng Mỹ Hàm chỉ vào Diệp Vân Linh, phẫn nộ: “Cô còn mặt mũi mà hỏi nữa à? Cô lừa tôi đi dọn phân ngựa, nói cái gì mà chỉ cần làm một giờ là có 3200$ . Đồ lừa đảo nhà cô. Có cái rắm mà 3000, được có 100$ thôi.”

Diệp Vân Linh đưa một tay lên che miệng, làm ra vẻ rất kinh ngạc, nói: “Sao cơ? Cô chỉ nhận được có 100$ thôi á, ông chủ ở đó cũng quá lươn lẹo rồi. Buồn cười thật. Đi, để tôi đi giúp cô lấy lại công bằng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận