Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 382: Chồng Ơi Giỏi Quá


[Diệp Vân Linh bốc đồng quá rồi đấy, lấy Lục tổng ra làm tiền đặt cược lại không thèm hỏi ý kiến
của anh ấy, quá cao ngạo.]

[Ba cái cùng trúng một hồng tâm đã là rất khó rồi, bây giờ lại còn nâng lên năm cái. Tôi có lý do
hợp lý để nghi ngờ liệu có phải Diệp Vân Linh không ưa chồng mình, cố ý muốn cho anh ấy xấu
mặt hay không?]

[Diệp Vân Linh lúc nào mà chả thế, làm việc gì cũng có bao giờ quan tâm tới cảm nhận của người khác đâu, chỉ toàn nghĩ đến mình thôi.]

[Để tôi xem tí nữa cô ta phải kết thúc thế nào, lát nữa kiểu gì cũng mất hết mặt mũi cho mà xem.]

Trước đó trong nguyên tác từng nhắc tới việc Diệp Vi Vi sáng lập một thương hiệu thời trang, còn tự mình đứng ra tuyên truyền, quảng cáo. Lúc ra mắt gần như mọi sản phẩm đều bán hết trong vòng 1 giây, sau đó có rất nhiều đầu cơ đã sao chép làm giả lại.
Đây cũng là lí do vừa rồi Diệp Vân Linh cảm thấy quần áo trên người bọn họ rất quen mắt.


Cả ba đều mặc trang phục phiên bản giới hạn của thương hiệu Diệp Vi Vi, từ quần áo, giày dép cho đến lắc tay. Thậm chí cô gái kia còn đeo hoa tai cùng bộ sưu tập, đến cả hai cái kẹp trên đầu cô ta Diệp Vân Linh cũng hoài nghi không biết có phải của thương hiệu Diệp Vi Vi luôn không.

Đối với loại fan não tàn này, ngôn ngữ chưa chắc đã làm tổn thương được bọn họ, chỉ có lấy đi đồ vật bọn họ quan tâm nhất, bắt bọn họ mặc những thứ liên quan đến người bọn họ ghét nhất mới là cách xúc phạm và làm tổn thương nhất.

Vừa nghe thấy muốn lấy đi quần áo và phụ kiện phiên bản giới hạn trên người, còn phải mặc đồ của Diệp Vân Linh, quả nhiên ba người bắt đầu do dự.

Thế này không phải tương đương với việc phản bội thần tượng của mình sao?
Diệp Vân Linh khiêu khích: “Sao? Không dám à?”

Đúng thật là bọn họ đang rất rối rắm.

Diệp Vân Linh lại kích thích thêm: “Nếu mấy người không dám thì thôi, quên đi, tôi cũng không ép.”

Cô gái lập tức lớn tiếng trả lời: “Có gì mà không dám chứ, chơi thì chơi.”
Ngược lại, hai nam sinh bên cạnh còn khuyên cô ta suy nghĩ lại, cô gái kiên quyết: “Sợ cái gì, chẳng lẽ các cậu thực sự cho rằng cô ta có thể thắng được à. Tớ tin ông trời cũng sẽ đứng về phía chính nghĩa.”

Những lời này thành công khiến cho Diệp Vân Linh phụt cười, cô cười phá lên, sau đó nói: “Tôi cảm thấy câu này rất hay, ông trời sẽ đứng về phía chính nghĩa.”

Cảm nhận được sự châm chọc trong lời nói của Diệp Vân Linh, cô gái tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô…….tí nữa thua thì cô đừng có mà khóc.”

“Thua?” Diệp Vân Linh cười cười sau đó quay đầu nhìn Lục Mặc, người nãy giờ vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh cô, đặt một tay lên vai anh, cố ý làm nũng: “Chồng ơi, lát nữa chồng phải cố lên nha, không được để thua đâu đấy. Nếu chồng mà thua thì vợ sẽ khóc.”

Lục Mặc bắt lấy tay cô, nói: “Em thật sự làm khó tôi rồi, nhưng vì không muốn em khóc, tôi chỉ đành cố gắng hết sức.”

Khoé miệng Diệp Vân Linh hơi cong lên, nói: “Em tin tưởng anh.”

Cô thực sự tin Lục Mặc có thể thành công, hơn nữa với tính cách của anh, nếu anh không làm được thì lúc nãy khi đưa ra yêu cầu đã ở bên cạnh nhắc nhở cô rồi. Còn nếu anh đã không lên tiếng, thì chứng tỏ là làm được.
Không hổ là tổng tài bá đạo, thật sự rất lợi hại.

Bởi vì hai bên đều thêm điều kiện đặt cược, nên mọi người ở sân chơi lại càng chú ý, có mấy nhóm bạn thậm chí còn đặt cược nho nhỏ với nhau.
Diệp Vân Linh nhìn mà cảm thấy hâm mộ thay, đáng tiếc cô không thể tham gia.
Thi đấu bắt đầu, Lục Mặc cầm mười chiếc phi tiêu trong tay, đứng cách bia ngắm hơn 2 mét, mọi người vây thành vòng tròn xung quanh.

Diệp Vân Linh đứng cạnh anh, hai mắt mở to, hai tay chống cằm giống như một cô gái nhỏ mê muội xem thi đấu.

Lục Mặc hơi nghiêng người về phía trước, giơ phi tiêu lên.

Mắt, tay, hồng tâm của bia ném phi tiêu, tạo thành một đường thẳng, phi tiêu được phóng ra với tốc độ rất nhanh.

Tiếng ‘phập’ vang lên.
Trên bia ngắm có thêm một chiếc phi tiêu, ngay chính giữa hồng tâm.
“Yeah!” Diệp Vân Linh cao hứng nhảy dựng lên, giơ ngón tay cái lên về phía Lục Mặc, không tiếc lời khen ngợi: “Chồng ơi, anh giỏi quá đi mất.”

Ánh mắt thâm thuý của Lục Mặc mang theo vài tia ý cười, bàn tay đang nắm phi tiêu hơi siết lại, cô gái nhỏ này luôn vô tình trêu chọc người khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận