Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 256: Bồi Dưỡng Tình Cảm Chị Em


Diệp Vân Linh khoanh tay trước ngực, lười nhác đáp lại: "Cô làm ra chuyện động trời như vậy rồi còn cho rằng hôm nay tổ tiết mục vẫn thuận lợi ghi hình được à? Hơn 8 giờ rồi, cô nhìn bên cạnh xem có thợ quay phim hay nhân viên nào đi theo cô không?"


"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì." Diệp Vi Vi lại lùi về phía sau hai bước, muốn vòng qua Diệp Vân Linh, nói: "Tôi phải đi bệnh viện thăm con trai tôi, không rảnh ở đây đôi co với cô."

Diệp Vân Linh lại chặn cô ta lại.

"Bây giờ mới thể hiện mình quan tâm đến con trai à? Cô có biết thằng bé nằm ở giường nào, phòng bao nhiêu không? Còn muốn đi thăm thằng bé, cô là cái thứ gì thế, tôi biết hết cả rồi, bớt làm bộ làm tịch đi." Diệp Vân Linh phớt lờ sự giận dữ của đối phương, hơi kề sát vào tai cô ta thì thầm: "Diệp Vi Vi này, chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào, cả tôi và cô đều rõ ràng. Bây giờ tôi vẫn đang giữ thể diện cho cô nên mới nói mời cô đi ăn cơm. Cô đừng ép tôi đánh cô trước mặt mọi người, cô thừa biết tôi có thể làm ra được chuyện này mà."
Diệp Vi Vi nãy giờ vẫn luôn căng thẳng, cả người đều căng chặt, đến cả lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.

Giờ nghe Diệp Vân Linh nói vậy, hai mắt lại càng đăm đăm, trong lòng lo lắng muốn chết.
Đánh người nơi công cộng là chuyện không nghệ sĩ nào dám làm.

Ngoại trừ Diệp Vân Linh.

Vì cô ta biết Diệp Vân Linh dám làm như thế nên mới cảm thấy lo lắng.

Người phụ nữ này không khác gì một kẻ điên, đến cả Trịnh Hiến và ảnh đế kỳ cựu như Trịnh Thành mà cô còn không cho mặt mũi, huống chi là mình.

Tối hôm qua sao Trần Vũ Hàng không chém chết người phụ nữ này luôn đi.

Nhìn những ánh mắt tò mò của những người xung quanh, lại nhìn về quản gia và vệ sĩ đứng sau lưng Diệp Vân Linh, Diệp Vi Vi đành xoay người đi đến nhà hàng của khách sạn.

Bình thường nhà hàng này vào buổi sáng vẫn luôn đông đúc người tới dùng bữa, nhưng sáng hôm nay lại vắng tanh.

Diệp Vi Vi cảm thấy hơi lạ, nhưng đến thì cũng đã đến rồi, muốn quay đầu lại cũng không được nữa.


Diệp Văn Linh tuỳ ý đi tới, vừa đi vừa ngáp, lướt qua Diệp Vi Vi, tìm một chỗ ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, dáng ngồi biếng nhác nhìn về phía cô ta, nói: "Ngồi đi."

Diệp Vi Vi do dự một giây rồi ngồi xuống đối diện Diệp Vân Linh, mặt đầy cảnh giác nhìn cô rồi hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi? Chuyện tối qua tôi không biết gì cả."

Diệp Vân Linh gác hai chân lên ghế bên cạnh, ngả người dựa ra sau, nhướng mày nói: "Gấp cái gì, tôi có nói là muốn hỏi chuyện tối hôm qua đâu. Hôm qua bắt được bọn bắt cóc rồi, chuyện còn lại cảnh sát sẽ xử lý. Tôi tìm cô chủ yếu là muốn tâm sự một chút, bồi dưỡng tình cảm chị em đi lên."

Cầm thực đơn trên bàn lên, nhìn lướt qua nội dung, cô gọi cho mình một bát mì và hai quả trứng kho, ngẫm nghĩ rồi lại thêm một trứng ốp la và đùi gà.

Cuối cùng còn kêu một ly sữa bò nữa.
Diệp Vi Vi lẩm bẩm: "No chết mày đi."
Diệp Vân Linh đẩy thực đơn qua cho Diệp Vi Vi, khách khí hỏi: "Bữa sáng cô muốn ăn cái gì?"

Diệp Vi Vi làm gì có tâm trạng mà ăn uống, từ chối: "Tôi không đói."


Diệp Vân Linh cười nói: "Không cần khách sáo, tôi đã nói là tôi mời rồi mà, cô cứ gọi đi."
Diệp Vi Vi: "Tôi nói là tôi không đói."


Diệp Vân Linh ngước mắt nhìn cô ta, khẽ nhíu mày, giọng cũng lạnh xuống: "Tôi cảm thấy cô đói."

Giọng nói lạnh băng giống như khí hàn, khiến cho Diệp Vi Vi trong lòng phát run, há miệng thở dốc muốn lên tiếng.
Diệp Vân Linh lại mở miệng: "Nếu cô không gọi, thì cứ chọn phần giống tôi đi."
Nói rồi đem thực đơn đưa cho chú Đức, để ông ấy đi sắp xếp.

Gọi món xong, Diệp Vân Linh cũng lười nói chuyện với cô ta, lấy điện thoại di động ra chơi, thỉnh thoảng lại có âm thanh thông báo nghe như tiếng "Xin lỗi" phát ra.

Để mặc cho Diệp Vi Vi ở nơi đó đứng ngồi không yên, lại không dám bỏ đi vì rất sợ Diệp Vân Linh nổi điên đánh người tại chỗ.
Cô ta hoàn toàn không biết trong hồ lô của Diệp Vân Linh đang bán thuốc gì, thà cứ trực tiếp chất vấn cô ta chuyện tối hôm qua thì còn đỡ, ít ra cô ta còn có thể chống chế phủ nhận.
Ném cô ta ngồi đây rồi lại không nóng không lạnh làm cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận