Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 438: Em Thích Hành Động Thực Tế Hơn



Diệp Vân Linh không thèm để ý khoát tay nói: “Cái này có gì mà phải xin lỗi. Anh cũng không cố ý mà, em không phải kiểu người kiểu cách như vậy.”

Đôi mắt phượng thâm thuý của Lục Mặc nhìn thẳng Diệp Vân Linh, nghiêm túc nói: “Anh không phải xin lỗi chuyện vừa rồi. Mà là chuyện em ở Diệp gia bị bắt nạt, chuyện em bị bọn họ ép đi bồi rượu. Nếu lúc ấy anh quan tâm đến em nhiều hơn một chút, bọn họ làm sao dám...."

Với tài phú và địa vị của nhà họ Lục, nếu lúc đó anh tỏ ra để ý Diệp Vân Linh nhiều hơn một chút thôi, vợ chồng Diệp Xương Thịnh cũng không dám chạy đến Lục gia làm ra chuyện như vậy.

Nói trắng ra, vẫn là do thái độ trước đây của anh có vấn đề.

Anh còn chưa nói xong, trên môi đã truyền đến cảm giác mềm mại.
Diệp Vân Linh hôn xong, hơi lùi ra sau, nói: “Chuyện trước kia đừng xin lỗi em, những chuyện đó không phải lỗi của anh. Hơn nữa bọn họ cũng không lợi dụng được gì, không phải em cũng đã đánh bọn họ rồi à. Mà thật ra, em đã đánh tận hai lần.”
Lúc nói đến chỗ đánh hai lần, lông mày và mắt Diệp Vân Linh đều cong lên, có vài phần đắc ý.
Nhìn người trong lòng đang trong tầm tay, đáy lòng Lục Mặc run lên mãnh liệt, nhịn không được cúi đầu hôn xuống.
Anh đưa tay vòng qua eo cô, hai người thuận thế ngã xuống sofa phía sau.
Chiếc lưỡi dài mềm mại, linh hoạt cạy mở hàm răng trắng muốt, chui thẳng vào khoang miệng nóng bỏng. Người tới ta lui, răng môi quấn quýt.
Tiếng hít thở trong phòng dần dần trở nên dồn dập.
Từng nụ hôn rơi xuống trán, mắt, chóp mũi, môi của cô…
Cuối cùng, Lục Mặc gục xuống cổ Diệp Vân Linh, hô hấp hỗ loạn không ngừng phả vào cổ, khiến nhiệt độ trên da thịt cô nóng lên.
Diệp Vân Linh muốn vươn tay đẩy anh ra nhưng lại bị Lục Mặc nắm lấy, thanh âm có chút đè nén nói: "Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát.”

Anh giơ tay cô lên đầu rồi nắm trong lòng bàn tay mình.
Anh không cử động nữa, cố gắng kìm nén sự nóng nảy vừa rồi, bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ rất khó kiềm chế.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên cổ, Diệp Vân Linh khẽ cắn môi nói: "Lục Mặc, anh nói xin lỗi với em. Nhưng mà so với chỉ ngoài miệng, em thích hành động thực tế hơn.”
Lục Mặc sửng sốt, có chút không phản ứng kịp, sao tự nhiên lại quay về chủ đề mười phút trước rồi.

Diệp Vân Linh rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Lục Mặc, nâng mặt anh lên nói: "Ví dụ như, lấy thân trả nợ.”
Nói xong Diệp Vân Linh lại hôn anh, thân thể hơi dùng sức, ôm Lục Mặc từ trên ghế sô pha lăn xuống đất.
May mà sofa vốn đã thấp, trên sàn cũng trải thảm dày, Diệp Vân Linh còn đặt tay ra sau gáy anh.
So với đau đớn nhẹ nhàng trên đầu, Lục Mặc lại để ý đến lời Diệp Vân Linh vừa nói hơn.

Nhưng mà căn bản còn không cho anh cơ hội suy nghĩ, đôi môi mềm mại của Diệp Vân Linh lại lần nữa áp lên môi anh.
Đôi mắt thâm thúy của Lục Mặc lóe lên ánh sáng, giữ chặt đầu của Diệp Vân Linh, giọng nói mang theo tiếng thở dốc nặng nề, hỏi: "Chờ một chút, Vân Linh, em có biết mình đang làm gì không?"
"Em biết, làm chuyện người lớn nên làm." Diệp Vân Linh trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nhưng khuôn mặt ửng đỏ kia đã bán đứng tâm trạng của cô lúc này, lại thấy cô kiên định nói: “Em muốn anh.”
Lục Mặc: "………." Anh có cảm giác như mình bị cướp mất lời thoại.

Lục Mặc bế Diệp Vân Linh lên, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn xa hoa kia, vươn tay nắm lấy tay cô, hỏi: "Em có sợ không?"
Diệp Vân Linh lắc đầu, hôn đáp trả lại: “Không sợ, em tin tưởng anh."
Lời nói đơn giản lại chạm đến trái tim của Lục Mặc, anh cúi đầu hôn cô thật sâu, đưa tay về phía ngăn kéo.
Một khách sạn đạt tiêu chuẩn sẽ luôn chuẩn bị đầy đủ tất cả những vật dụng sinh hoạt mà khách hàng cần.

Nệm giường lún xuống, ngoài cửa sổ kính sát đất đàn cá đang tung tăng bơi lội, trong đó có hai con cá hôn nhau đang qua lại đùa giỡn, sóng nước dập dềnh.
Dưới ánh sáng, làn da tuyệt đẹp của Diệp Vân Linh khiến người ta phải mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên, sẵn sàng chìm đắm vì vẻ đẹp ấy.
Lục Mặc kinh doanh bao nhiêu năm nay, có chuyện đại sự hay âm mưu gì mà chưa từng gặp qua, lần nào anh cũng có thể thong dong ứng phó, nhưng chỉ có khi đối mặt với Diệp Vân Linh là anh không cách nào bình tĩnh được, thậm chí đến cả thanh âm cũng trở nên khàn khàn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận