Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 493 : Phiên Ngoại: Tưởng Đình Sâm (5)



Anh ta tự lên kế hoạch, tự mình chuẩn bị mọi thứ.

.
Suốt mấy tháng nay, hai ông bà cụ cũng giúp anh ta làm công tác tư tưởng với Phương Từ, cuối cùng thằng bé cũng đồng ý tới buổi lễ do anh ta tổ chức.

Tưởng Đình Sâm vô cùng mong đợi.

Mới sáng sớm, anh ta đã thức dậy chuẩn bị, thay liên tiếp mấy bộ quần áo nhưng vẫn không thấy hài lòng, ati không biết còn tưởng anh ta đang chuẩn bị đi hẹn hò.
Thay xong quần áo lại xuống lầu chỉ đạo nhân viên.
“Cho thêm nho nữa, Tiểu Từ thích ăn nho.”


“Món này nhớ đừng cho đậu tằm vào, Tiểu Từ bị dị ứng với đậu tằm.”

“Thảm đỏ bên kia cũng phải kiểm tra cẩn thận.”

Nghe nói Phương Từ đã đến, Tưởng Đình Sâm tự mình ra ngoài đón con.
Hôm nay Phương Từ mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc vest nhỏ màu đen, cổ áo viền trắng khiến cả bộ trang phục bớt đi vẻ cứng nhắc lại tăng thêm vài phần trẻ trung.
Dưới sự giúp đỡ của ông bà cụ Tưởng gia, bữa tiệc diễn ra một cách tốt đẹp.
Trước mặt mọi người, lần đầu tiên từ lúc Phương Từ sinh ra đến nay, Tưởng Đình Sâm tặng quà sinh nhật cho con trai.
Mẹ Tưởng bảo Phương Từ mở ra cho mọi người cùng xem, bên trong vậy mà lại là một chiếc USB.
Sau khi mở lên, Phương Từ nhìn thấy là một video của mẹ cậu bé.

Kể từ sau khi biết tin Phương Kỳ mang thai, mỗi ngày hai vợ chồng đều chụp lại ảnh để làm kỷ niệm cho con sau này.


Trong video.

Lúc mới biết tin vợ có em bé, Tưởng Đình Sâm hạnh phúc ôm Phương Kỳ vào lòng, bế bổng cô lên xoay một vòng.

Lúc cô mang thai ba tháng, Phương Kỳ bị nghén ăn gì cũng muốn nôn, vì dỗ dành vợ ăn cơm mà Tưởng Đình Sâm ngày nào cũng nghĩ ra đủ trò để chọc cho cô cười vui vẻ.

Lúc được bốn tháng, em bé trong bụng bắt đầu cử động, sở thích mỗi ngày của Tưởng Đình Sâm sau khi đi làm về là ghé vào bụng vợ để lắng nghe chuyển động của con.
Chỉ cần có chút động tĩnh gì là anh ta có thể vui sướng khoa tay múa chân như một đứa trẻ.
Thai kỳ tháng thứ 8, bụng của Phương Kỳ đã rất lớn, Tưởng Đình Sâm thường xuyên đỡ vợ ra ngoài phơi nắng, hy vọng có thể giảm bớt phù nề trên cơ thể cô.
Lúc Phương Kỳ chuyển dạ được đưa đến bệnh viện, Tưởng Đình Sâm ngồi bên ngoài phòng sinh lo lắng chờ đợi, sốt ruột đi đi lại lại.

Lần đầu tiên đón lấy con trai nằm trong tã lót từ tay cô y tá, Tưởng Đình Sâm rưng rưng nước mắt.
Sau đó là những tháng ngày dạy con tập đi, dạy con tập nói, rồi lần đầu tiên Phương Từ gọi ba ba.
Lúc nhìn thấy những hình ảnh này, Phương Từ không kìm được nước mắt.
Mắt Tưởng Đình Sâm cũng đỏ hoe, trước mặt đông đảo quan khách, Tưởng Đình Sâm xin lỗi con trai: “Tiểu Từ, suốt bốn năm qua là cha đã không quan tâm nhiều đến con, cha xin lỗi. Nhưng cha thực sự muốn nói với con một điều, từ khi con chưa được sinh ra, cha đã luôn mong đợi để được gặp con, sự hiện diện của con là một trong những món quà tốt đẹp nhất mà cha có. Là cha sai rồi, là cha lầm đường lạc lối suốt mấy năm qua, là do cha khiến con phải chịu nhiều tổn thương đến vậy. Nhưng con có thể cho cha một cơ hội để bù đắp lại không? Cha hứa sẽ không bao giờ để những chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Tưởng Đình Sâm không có ý định cưới vợ nữa, anh ta muốn dành hết cả quãng đời còn lại để nuôi nấng Tiểu Từ, quản lý thật tốt công ty cho đến ngày thằng bé có thể tiếp nhận.
Một lúc sau, anh ta nghe thấy Phương Từ nghẹn ngào nói: “Ngày mai cha có thể đưa con đến trường được không?”
Nghe thấy con trai nói câu này, Tưởng Đình Sâm còn phấn khích hơn cả việc đàm phán thành công dự án hàng trăm triệu đô, giống như sợ con trai hối hận, anh ta lập tức trả lời: “Được, được chứ. Sáng mai cha sẽ đến đón con.”
Ngày hôm sau, Tưởng Đình Sâm dậy từ sáng sớm, thu dọn hành lý, dự định sẽ về nhà cha mẹ ở cùng Phương Từ. Anh ta định sau này sẽ sống cùng con thật tốt, quên người phụ nữ ác độc kia đi.

Không ai có thể thay thế mẹ của Phương Từ, mục tiêu của anh ta là thân thiết với con hơn. Sáng sớm hai cha con sẽ cùng nhau chạy bộ, đến tối sẽ cùng nhau học bài làm việc, ngày nghỉ sẽ đưa con đi chơi đá bóng.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tưởng Đình Sâm không khỏi lộ ra nụ cười.
Anh ta muốn trở thành một người bạn của con.
Tưởng Đình Sâm tràn ngập mong chờ với cuộc sống tương lai.

Lúc đi ngang qua một khúc cua thì bất ngờ có một chiếc xe tải mất phanh lao thẳng về phía xe anh ta.
“Rầm”
Âm thanh rất lớn của vụ va chạm đã thu hút đám đông những người trên phố.
Tường Đình Sâm cảm giác lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều giống như bị xáo trộn, có thứ gì đó chảy xuống mắt, che mất tầm nhìn.
Trước khi nhắm mắt lại, dường như anh ta đã nhìn thấy Phương Từ đang lao về phía mình.
Tưởng Đình Sâm mở miệng, muốn nói gì đó nhưng không cách nào nói hết được một câu.
“Con trai, xin lỗi, cha lại thất hứa rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận