Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 422: Chụp Ảnh Gia Đình


Một giám đốc điều hành lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển hỏi: "Doãn tổng, chúng ta có cần thiết phải đi theo thế này không? Lục tổng hình như cũng không định tìm chúng ta mà?"
Doãn Bằng Thành liếc nhìn người nọ rồi nói: "Đây chính là lý do tại sao tôi lại làm tổng giám đốc khu vực còn cậu chỉ có thể làm giám đốc bộ phận đó. Một cấp dưới có trình độ sẽ không chỉ chờ cấp trên giao việc cho rồi mới làm, mà phải chủ động chuẩn bị trước những gì cấp trên sẽ cần, giải quyết trước những rắc rối có thể xảy ra."
Giám đốc điều hành nghiêng người hỏi: "Vậy anh nói xem, bây giờ Lục tổng đang cần cái gì?"
Doãn Bằng Thành nhìn gia đình bốn người cách đó không xa, sau hai ngày quan sát, anh ta đã phát hiện ra một bí mật ít ai biết.
Lục tổng và Lục phu nhân cũng không tình cảm như bên ngoài truyền ra.
Dựa trên kinh nghiệm của anh ta với 12 cô bạn gái cũ trước đây, bình thường kiểu vợ chồng mới kết hôn, hoặc đôi tình nhân trẻ lúc đi ra ngoài du lịch, nhất định sẽ luôn tay trong tay, đầu kề vai, hận không thể dính lấy đối phương 24/7 không rời.
Nhưng hai người này thì không, Doãn Bằng Thành chưa từng nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau lúc đi dạo phố.
Doãn Bằng Thành suy đoán có thể tình cảm giữa hai vợ chồng họ đã xảy ra vấn đề.
Ngẫm lại cũng đúng thôi, công việc của Lục tổng bận rộn như vậy, hàng năm bay ra bay vào khắp nơi, thời gian một năm hai vợ chồng ở chung cũng không nhiều, mà Lục phu nhân thì vẫn còn là một cô gái trẻ, chắc chắn là sẽ hy vọng người mình yêu có thể ở bên cạnh mình.
Mặc dù trông hai người có vẻ khá thân thiết trong chương trình thực tế nhưng nếu bọn họ mà cứ tiếp tục khách khí như vậy, cư dân mạng đông đảo cũng sẽ sớm nhận ra vấn đề.
Tề gia trị quốc bình thiên hạ.
Doãn Bằng Thành nghĩ đến việc mình phải góp một viên gạch vào con đường tình yêu của ông chủ mới được. May mà anh ta đã sớm có chuẩn bị, khóe miệng lộ ra ý cười nói: "Tất nhiên là cần hỗ trợ rồi."
Diệp Vân Linh vừa đi được mấy bước đã nhận ra lại có một nhóm người đi theo phía sau các cô.
Ngày hôm qua cô đã cảm giác được phía sau có người đi theo, không cảm giác được cũng khó, đám người kia nhìn thì có vẻ bí mật nhưng thực ra kỹ xảo theo dõi lại rất vụng về, há có thể không phát hiện ra sao?

Bất quá bọn họ đi theo còn có thể ngã nhào vào nhau lại một chỗ, nhìn cũng không giống người xấu lắm, cho nên Diệp Vân Linh tạm thời cũng mặc kệ.
Lúc đi ngang qua một studio chụp ảnh, ông chủ vốn đang đứng sẵn trước cửa chào mời khách hàng, nhìn thấy bọn họ liền hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Ôi chao, nhà mình có khí chất quá, cả nhà có hứng thú chụp ảnh mặc trang phục dân tộc thiểu số không?"
Diệp Vân Linh nhìn đối phương, đa số chủ tiệm trên đảo đều là người nước ngoài, nhưng ông chủ này ngược lại vừa nhìn liền biết là người châu Á.
Đối phương đang mặc trang phục của dân tộc thiểu số, trên trán còn đeo cả trang sức.

Ban đầu Diệp Vân Linh cũng không hứng thú lắm, nhưng ông chủ thực sự rất biết cách làm ăn, thấy không đả động được người lớn, ông ta liền lấy album ảnh chụp những vị khách nhí trước đây ra cho Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo xem, nói: “Cháu gái nhỏ ơi, cháu có muốn mặc một bộ trang phục dân tộc thiểu số chụp ảnh không? Đẹp lắm đấy, chú sẽ chụp cho cháu xinh như một nàng công chúa luôn."
Lục Ngữ Nịnh nhìn những tấm ảnh đẹp trong album, đôi mắt vốn đã to tròn của cô bé lại càng mở to hơn.
Không một cô gái nào có thể cưỡng lại việc bản thân trông xinh đẹp, kể cả là một cô bé.
Cô bé có chút trông mong nhìn Diệp Vân Linh và Lục Mặc, tuy không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

"Được, được, vậy thì chụp ảnh." Còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể đồng ý thôi.
Lục Ngữ Nịnh vui mừng nhảy cẫng lên.
Một nhà bốn người bước vào cửa hàng, mặc dù nhìn mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, nhưng thật ra phía trong lại rất rộng.
Bên trong chia làm hai gian phòng, một gian phòng để trang điểm, trang phục cũng bày hết bên này, gian còn lại là studio để chụp ảnh.

Ông chủ giới thiệu: “Ở đây chúng tôi chủ yếu chụp ảnh phong cách dân tộc, vì vậy studio có đầy đủ trang phục của tất cả các dân tộc thiểu số ở Trung Quốc. Phòng bên trong là nội cảnh, cũng có thể chụp ngoại cảnh. Chủ yếu tùy thuộc vào nhu cầu của mọi người."


Bạn cần đăng nhập để bình luận