Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 401: Thân Thế Của Hai Đứa Trẻ (2)


"Bởi vì thời điểm đó công ty có nhiều dự án mới, công việc rất bận rộn nên anh chị ấy không có thời gian tổ chức hôn lễ. Lúc đi nhận giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ có người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm. Hơn nữa cả hai anh em bọn anh đều không thích truyền thông đưa tin quá nhiều về chuyện đời tư nên người ngoài ít biết đến."

"Sau khi kết hôn không bao lâu, chị dâu mang thai rồi sinh ra Tử Hạo. Ba năm sau, Ngữ Nịnh chào đời. Lúc Ngữ Nịnh đầy tháng, anh chị ấy định mang con về nước thăm ba mẹ, nhưng trên đường ra sân bay bị đối thủ cạnh tranh cố ý gài bẩy, xảy ra tai nạn xe cộ. Lúc anh tới nơi, thì cả hai đều đã.......Trước lúc chết, bọn họ đã cố gắng hết sức để che chở cho hai đứa nhỏ, để bọn trẻ không bị tổn thương nguy hiểm đến tính mạng."

“Tử Hạo tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ chết thảm, chịu kích thích quá lớn nên khi tỉnh lại đã mất đi toàn bộ ký ức. Vì không muốn kích thích thằng bé, cũng để cho thằng bé có nơi dựa dẫm nên anh đã nói mình là ba của Tử Hạo. Tuy anh không thể kiêm luôn vai trò của người mẹ, nhưng anh bầu bạn bên chúng từ nhỏ, hy vọng bọn trẻ sẽ dần quen thuộc với người ba này.”
Diệp Vân Linh mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới khẽ khàng: “Thật xin lỗi.”
Đáp án như vậy, thật ra cô cũng đã đoán được phần nào, nhưng vì để hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, cô vẫn phải ép Lục Mặc kể lại đoạn ký ức đau khổ này.
Lục Mặc lại thoải mái thở dài một hơi, nói: “Có gì mà xin lỗi chứ, những chuyện này đã qua cả rồi.”
Nhìn vào mắt Diệp Vân Linh, Lục Mặc lại nói tiếp: “Không phải anh cố ý giấu giếm không muốn nói với em. Chỉ là anh cảm thấy có một số thứ cứ để nó là ký ức phủ bụi mãi thì tốt hơn.”
Diệp Vân Linh do dự một chút, sau đó vươn tay ra nắm lấy tay Lục Mặc, nói: “Tôi biết, tôi cũng hiểu. Tử Hạo và Ngữ Nịnh là con của tôi, điều này sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.”

Cho dù có một ngày bọn họ ly hôn thì tình cảm của cô đối với hai đứa nhỏ cũng sẽ không thay đổi.

Lục Mặc không biết suy nghĩ của Diệp Vân Linh, chỉ cho rằng cô đã đồng ý ở lại Lục gia, chung sống với anh cả đời.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Mặc trở nên dịu dàng hơn một chút, nói: “Anh, anh chưa từng có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ. Nhưng anh sẽ cố gắng học cách để trở thành một người đàn ông mà em có thể an tâm dựa vào, trở thành một người chồng xứng đáng.”
Diệp Vân Linh hỏi: “Sao đột nhiên anh lại nói đến chuyện này?”
Lục Mặc hơi rũ mắt xuống, nói: “Những lời anh nói trong bữa tiệc tối nay, đều là nghiêm túc, anh…..”

Diệp Vân Linh đột nhiên cắt ngang lời anh, ngáp một cái: “Tôi hơi mệt rồi. Muốn đi ngủ, có chuyện gì nói sau đi.”
Lục Mặc nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của người nào đó, khoé môi hơi cong lên, thấp giọng nói: “Thẹn thùng.”
Đi được nửa đường, Diệp Vân Linh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, xoay người lại hỏi: “Hôm nay chúng ta ngủ thế nào?”

Tổng cộng chỉ có hai phòng, một phòng của bọn trẻ, phòng ngủ chính vốn là dành cho cô và Lục Mặc ngủ chung với nhau.

Không phải bọn họ chưa từng ngủ chung giường bao giờ, trước đây Diệp Vân Linh cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lần này cô lại không được tự nhiên cho lắm. Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ nằm chung một giường, Diệp Vân Linh cảm thấy hơi khó ngủ.
Chẳng lẽ da mặt cô mỏng đi rồi sao?
Diệp Vân Linh không cho Lục Mặc cơ hội phản đối, cô nói thẳng: “Tôi ngủ phòng ngủ chính, anh ngủ phòng khách đi.”
Lục Mặc liếc qua chiếc giường, cười như không cười nói: “Thật ra giường này rất rộng, chúng ta hoàn toàn có thể…..”

Diệp Vân Linh trực tiếp cự tuyệt: “Không thể. Anh ngủ vừa ngáy vừa đánh rắm, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”
Lục Mặc: “…………”
Nói xong cũng không cho Lục Mặc cơ hội kỳ kèo thêm nữa, cô chộp lấy áo khoác trên ghế sofa nhét vào tay Lục Mặc, đẩy anh đi ra ngoài, nói: “Anh mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, ngoài phòng khách có toilet chung đấy, ngủ ngon.”
Lục Mặc đi ra đến cửa, không tin lắm, hỏi lại: “Vân Linh, lúc anh ngủ…..anh ngủ không ngoan thế thật à?”

Diệp Vân Linh khẳng định chắc nịch: “Đúng thế. Nên anh mau đi ra ngoài đi, tôi phải đi ngủ đây, mai còn phải dậy sớm.”
Sau khi đẩy Lục Mặc ra ngoài, Diệp Vân Linh ngồi phịch xuống giường, chỉ còn một mình trong phòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận