Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 425: Cục Cưng Nhỏ Cũng Có Ngày Ra Rìa


Ông chủ nhìn thoáng qua Lục Mặc không nói gì, thắc mắc tại sao hai vợ chồng còn phải giữ riêng mỗi người một bản, chẳng lẽ chưa thống nhất ý kiến với nhau sao?

Tất nhiên, là một ông chủ thông minh sẽ không hỏi quá nhiều, dù sao đối với ông ta mà nói, cũng chỉ là chuyển tiếp thêm một lần mà thôi.

Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Diệp Vân Linh không khỏi duỗi thắt lưng, nói: "Chụp ảnh mệt thật đấy."

Lục Mặc hỏi: "Em có muốn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi không?"

Diệp Vân Linh tất nhiên là muốn, nhưng cô vẫn hỏi ý kiến của hai anh em Lục Ngữ Nịnh.

Hai đứa nhỏ muốn ra bờ biển nghịch cát, tất nhiên chủ yếu là Lục Ngữ Nịnh muốn chơi.

Diệp Vân Linh đề nghị: "Hay là thế này đi? Dì nhớ rõ phía trước cách đây không xa có một bãi biển, trên bờ cũng có không ít cửa hàng, chúng ta đi qua đó nhé."

Lục Ngữ Nịnh mừng rỡ nhảy cẫng lên, cười nói: "Được ạ."

Một nhà bốn người cùng đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua một quầy hàng bán dừa, Diệp Vân Linh không thể bước đi nổi.
Khóe môi Lục Mặc hơi mỉm cười, tiến lên nói: "Lấy cho tôi ba quả dừa."
Lục Mặc trả tiền xong, ông chủ quầy nhanh chóng chặt ba quả dừa rồi cắm ống hút lên trên.
Mỗi người ôm một quả trên tay, vừa đi vừa uống.

Lục Ngữ Nịnh nhìn hai tay trống không của ba mình, rất quan tâm hỏi: "Ba ơi, ba có muốn uống không?"
Lục Mặc lắc đầu nói: "Con tự uống đi."
Diệp Vân Linh đi trước không nghe thấy, quay đầu lại phát hiện bọn họ tụt lại phía sau mấy bước, đứng tại chỗ chờ.

Thời tiết nóng bức, nhìn thấy môi Lục Mặc có hơi khô, cô liền hỏi: "Lục Mặc, anh có khát nước không? Có muốn uống một chút không?"
Vừa nói vừa đưa quả dừa của cô ra.
Nhìn quả dừa Diệp Vân Linh cầm trên tay, phía trên còn cắm ống hút màu hồng.

Lục Ngữ Nịnh thấy thế liền nói: "Ba không uống đâu ạ, vừa nãy con..."
Lục Mặc: "Được."
Nói xong anh cúi người xuống, ngậm lấy ống hút, uống một ngụm lớn nước dừa, ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Ngọt lắm, rất đã khát”.

Lục Ngữ Nịnh vừa bị cự tuyệt: "???????”
Cúi đầu xuống nhìn trái dừa của mình, có chút hoài nghi cuộc đời, chẳng lẽ dừa của mẹ ngọt hơn của mình sao? Nếu không, tại sao ba lại không uống của cô bé?
[ Lục Ngữ Nịnh: Bây giờ bỏ nhà ra đi còn kịp không?]

[Cha mẹ mới là chân ái, con cái chỉ là sự cố. Đây chính là minh chứng.]
[Hahahahahaha, nhìn vẻ mặt của Tiểu Ngữ Nịnh, cảm giác như bé bị đả kích rất lớn.]

[Ba à, con không còn là tiểu đáng yêu của ba nữa sao?]

[Chỉ trong vòng một phút, Ngữ Ngữ nhà chúng ta đã gặp phải đả kích nặng nề ha ha ha ha ha ha ha ha.]



Lục Ngữ Nịnh nói: "Mẹ ơi, con cũng muốn nếm thử của mẹ."

Diệp Vân Linh từ chối: "Không được, con lớn như vậy rồi, còn đòi uống của mẹ, thật quá đáng."

Nói xong, cô liền ôm trái dừa vào lòng.


Lúc này Lục Ngữ Nịnh đã hoàn toàn tin rằng dừa của mẹ ngọt hơn của mình.

Thậm chí còn nhỏ giọng phàn nàn với anh trai: "Anh ơi, ba có phải hơi xấu tính rồi không, ba đưa cho mẹ trái dừa ngọt nhất đấy. Chẳng trách vừa rồi ba không thèm uống của em."

Lục Tử Hạo: "… Ừm, cái này, hình như không liên quan gì đến dừa."


Lục Ngữ Nịnh tò mò hỏi: “Vậy thì liên quan đến cái gì? Không thể là do em được. Chắc chắn là không phải. Ba lúc nào cũng thích em nhất mà."

Lục Tử Hạo cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể giả vờ cúi đầu xuống uống nước dừa, để phân tán sự chú ý của Lục Ngữ Nịnh.

Lục Ngữ Nịnh thấy dáng vẻ anh trai uống rất vui vẻ, ghé sát lại gần nói: "Anh ơi, anh cho em nếm thử của anh." Cô bé có lý do để nghi ngờ dừa của anh trai cũng ngọt hơn của bé.

Lục Tử Hạo đã nhìn thấu suy nghĩ của em gái, vốn định nói là đều như nhau cả, nhưng hiển nhiên con bé sẽ không tin, vì vậy dứt khoát đưa quả dừa của mình sang.

Lục Ngữ Nịnh nhấp thử một ngụm, hai mắt sáng lên nói: "Anh ơi, của anh ngọt hơn của em."

Lục Tử Hạo: “.....”

“Anh ơi, đổi cho em.” Lục Ngữ Nịnh nhét quả dừa của mình qua, vừa đổi vừa phàn nàn: “Đúng là ba hư thật rồi.”
Lục Mặc, người đang đi ở phía sau, đột nhiên hắt hơi một cái.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang phục hải đảo, lại đến lượt Lục Ngữ Nịnh không đi nổi, nhìn những bộ váy xinh đẹp treo bên trong cửa hàng, cô bé dán chặt mắt vào.
Bà chủ cũng là người giỏi làm ăn, vội tiến lên mời chào khách hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận