Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 131: Lục Tử Hạo Kiếm Tiền Trả Nợ Cho Người Thân.


Diệp Vân Linh đáp: [Cậu mong tôi có sao lắm à?]
Hệ thống nói: [Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân rõ ràng thôi mà.]
Diệp Vân Linh vừa ăn đậu phộng vừa trả lời: [Bởi vì tôi phát hiện ra một ít bug. Thiên Đạo yêu cầu
bản thân tôi không được chủ động hại nữ chính. Nhưng vừa rồi người đẩy nữ chính xuống nước có
phải tôi đâu.]
Hệ thống vẫn thắc mắc: [Nhưng là do cô ở giữa ra tay giở trò quỷ, tổ tiết mục bên kia không quay
chụp được hình ảnh nhưng tôi nhìn thấy cả. Là cô lấy đậu phộng ném vào eo người đứng cạnh
Diệp Vi Vi, khiến cho người đó không đứng vững mới đây Diệp Vi Vi té ngã.]
Diệp Vân Linh cười đáp: [Có chứng cứ không? Dù sao chuyện này cũng không phải do tôi đẩy cô ta
mới dẫn đến kết quả như vậy.]
Hệ thống trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì nữa.
Nó đã từng trói định với rất nhiều ký chủ, người bình thường vừa nghe nói đến quy tắc của Thiên
Đạo nếu vi phạm sẽ bị tử hình, còn ai dám nghĩ đến chuyện đi thử nữa.

Nào có ai giống như Diệp Vân Linh, còn dám đi tìm sơ hở của Thiên Đạo.
Nhưng đồng thời hệ thống cũng cảm thấy may mắn, đây chính là ký chủ của nó, hai bọn họ là một
thể.
Lục Ngữ Nịnh từ khi sinh ra tới nay, chưa từng được đi dạo chợ kiểu này bao giờ, nhìn cái gì cũng
thấy tò mò, mới lạ.
Diệp Vân Linh dẫn cô bé đi dạo một vòng rồi quay trở lại.
Kết quả về tới nơi, nhìn thấy công việc làm ăn của Lục Tử Hạo bên này vẫn còn chưa xong, ngược
lại có cảm giác càng ngày càng có nhiều người tới xem, thậm chí còn có một ít người trẻ tuổi cầm di
động quay video, chụp ảnh lại.
Diệp Vân Linh kéo Lục Ngữ Nịnh sang quán hoành thánh bên cạnh ngồi, nói: "Xem ra anh trai cháu kiếm được không ít tiền, chúng ta gọi thêm bát hoành thánh ăn đi, đúng lúc đói bụng rồi."

Hai mẹ con không tim không phổi lại bắt đầu ăn uống.

Ngược lại, Lục Tử Hạo vẫn đang cố gắng ra sức chăm chỉ viết chữ kiếm tiền.

Khán giả xem phát sóng biết được sự thật đằng sau đều nhịn không được đau lòng cho Lục Tử Hạo, thằng bé đáng thương đến bây giờ vẫn còn chưa biết mình bị bán.

Lục Tử Hạo viết chữ hơn hai giờ đồng hồ, viết đến khi hết sạch giấy thì mới thu tay lại.

Cậu bé không có khái niệm gì về giá cả thu phí, giá tiền đưa ra tương đối rẻ.


Thế nhưng cậu vẫn kiếm được tận hơn hai trăm đồng.

Nhìn những tờ tiền rải rác đủ các mệnh giá, Lục Tử Hạo trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ và phấn khích.

Từ khi cậu bé lớn lên đến nay, đây là số tiền đầu tiên cậu tự mình kiếm được.

Kết quả cầm tiền còn chưa kịp nóng tay, đã bị mang đi một nửa trả nợ.


Nhìn thấy cái biểu cảm từ khiếp sợ chuyển thành tức giận rồi cuối cùng là bất lực kia, cư dân mạng đều cười muốn tắc thở.

Thư Nhã và Trương Thư Du bán cá xong cũng lại đây tìm bọn họ, mọi người quyết định đi về trước.

Diệp Vi Vi bên kia tuy rằng xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng để duy trì hình tượng bình dân chịu khó chịu khổ của mình, cô ta vẫn quyết định tìm chỗ thay quần áo rồi quay lại tiếp tục bán cá.

Sạp cá của Tưởng Mỹ Hàm mở tới lúc mặt trời xuống núi vẫn chưa bán xong, còn một nửa mang về.


Buổi tối giờ ăn cơm, tổ tiết mục tới lấy tiền.

Diệp Vân Linh bán xong nhanh nhất, tiếp theo là Thư Nhã, thứ ba là Trương Thư Du, thứ tư là Diệp Vi Vi, cuối cùng là Tưởng Mỹ Hàm.

Mà tốc độ buôn bán của bọn họ sẽ liên quan trực tiếp đến việc ăn gì vào bữa tối.

Hạng nhất có thể ăn lẩu, hạng nhì ăn mì hải sản, hạng ba ăn cơm chiên, hạng bốn có thể gặm màn thầu cải bẹ, còn hạng năm chỉ có thể húp cháo trắng, loại mà không có cả đồ ăn kèm.


Dương Diệp nhìn cháo trong bát mình, lại nhìn đồ ăn thịnh soạn của những người bên cạnh, lập tức oà khóc thảm thiết.

La hét muốn ăn.

Lục Ngữ Nịnh nhìn Diệp Vân Linh hỏi: "Dì Vân, cháu có thể mời anh Dương Diệp tới ăn cùng được không?"

Lục Tử Hạo nghe vậy, sắc mặt hơi không vui, những cũng không lên tiếng phản bác.


Diệp Vân Linh nhìn cô bé một cái rồi đáp: "Đi đi."

Lục Ngữ Nịnh lập tức chạy tới, mời Dương Diệp: "Anh Dương Diệp, anh lại ăn cùng với bọn em đi."

Dương Diệp vừa nghe thế lập tức nín khóc rồi chạy qua đó.

Tưởng Mỹ Hàm nghe xong, cũng bưng ghế lại muốn ngồi chen vào. Diệp Vân Linh ngăn cô ta lại: "Dừng lại. Cô ăn cháo đi."
Tưởng Mỹ Hàm nhìn cháo trong bát mình, nói: "Ăn cháo không no được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận