Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 279: Nhiệm Vụ Hố Diệp Vân Linh


Nói thêm một câu nữa sẽ đánh anh.

Rõ ràng chơi gà như vậy mà còn dám ra vẻ ta đây rất tự tin.
Hừ, đồ đàn ông ngông cuồng.

Liên tiếp thua 12 trận, tài khoản bị hạ cấp, lại ngẩng đầu lên
nhìn báo thủ đã hại mình.

Diệp Vân Linh tức giận nói: "Anh ra sau ngồi đi."

Anh ngồi đây, vừa ngẩng đầu lên cô sẽ muốn đánh người.

Lục Mặc nhìn dáng vẻ tức giận của cô, tạm thời cũng không dám chọc nữa, ngoan ngoãn ôm máy tính xách tay ra sau ngồi.

Lục Mặc muốn chơi thử thêm lần nữa, mở miệng: "Trò đó..."

Diệp Vân Linh nổi giận: "Tôi bảo anh câm miệng anh không nghe thấy à? Bây giờ chỉ cần nghe thấy giọng anh là tôi lại muốn bốc hoa, phải kiềm chế lắm mới không đánh người, anh đừng có mà ép tôi."

Nói xong còn vung vung nắm đấm.

Cá khuôn mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Diệp Vân Linh quyết định trong khoảng thời gian này sẽ không nói chuyện với Lục Mặc.

Hệ thống lúc này cũng tuyên bố nhiệm vụ mới: [Nhiệm vụ cốt truyện chính: Ngủ cùng Lục Mặc một đêm.]

Diệp Vân Linh vừa mới đe dọa Lục Mặc xong, đang uống nước suýt chút nữa tự làm mình sặc chết.

[Hệ thống, cậu cố ý đúng không?]

Lục Ngữ Nịnh dựa trên người Kha Xuân Phỉ, nhìn hai người kỳ quái bên kia, hỏi: "Bà nội ơi, ba và dì Vân đang làm gì thế?"
Kha Xuân Phỉ nhìn con trai và con dâu tương tác với nhau, trên mặt tràn đầy ý cười: "Ba với mẹ chỉ trêu đùa với nhau thôi."

Sau đó Kha Xuân Phỉ phản ứng lại, vừa nãy Lục Ngữ Nịnh gọi là "Dì Vân", vội nhỏ giọng sửa lại cho cháu gái: "Sao con còn gọi là dì Vân?"


Lục Ngữ Nịnh ngẩng đầu lên, ngây ngô hỏi: "Vậy con phải gọi là gì ạ?"
Kha Xuân Phỉ nói: "Gọi là mẹ."

Lục Ngữ Nịnh: "Mẹ?"

Kha Xuân Phỉ cho rằng cô bé không muốn, bèn khuyên nhủ: "Con cảm thấy dì Vân đối xử với con không tốt sao?"

Lục Ngữ Nịnh lắc đầu nói: "Rất tốt ạ."
Kha Xuân Phỉ lại hỏi: "Vậy con có thích dì ấy không?"
Lục Ngữ Nịnh gật đầu: "Thích ạ."
Kha Xuân Phỉ: "Vậy tại sao con lại không muốn gọi mẹ?"


Lục Ngữ Nịnh mặt hơi đỏ lên, vùi mặt vào lòng Kha Xuân Phỉ, nhỏ giọng nói: "Con ngại ạ."

Trước đó vẫn luôn gọi là 'Dì Vân' giờ đột nhiên bảo cô bé sửa miệng, Lục Ngữ Nịnh cảm thấy rất ngượng ngùng. Lỡ dì Vân không thích cô bé làm con gái dì ấy thì làm sao bây giờ?

Cô bé không thông minh như anh trai, ăn cũng nhiều, lại còn hay gây rắc rối cho dì Vân.


Kha Xuân Phỉ vừa nhìn đã biết cháu gái mình đang nghĩ gì, xoa đầu cô bé nói: "Cái này có gì mà ngại. Ngữ Nịnh đáng yêu như vậy, nhất định dì Vân cũng rất thích con. Nhưng nếu con chưa gọi ra miệng được thì cũng không sao cả, không cần quá miễn cưỡng bản thân. Con có thể tập luyện trước lúc ở một mình. Cho đến một ngày con có thể thoải mái gọi thì sửa lại sau cũng được."


Kha Xuân Phỉ cũng không phải người cổ hủ, cứng nhắc. Dù sao cũng là một cái xưng hô thôi mà, chỉ cần quan hệ tốt là được.

Nhìn dáng vẻ Diệp Vân Linh sẵn sàng mạo hiểm tính mạng vì hai đứa nhỏ, hẳn là trong lòng cũng đã xem chúng như con mình.

Còn hai đứa nhỏ, tuy ngoài miệng không nói nhưng tâm lý chắc cũng đã sớm coi Diệp Vân Linh là mẹ mình.

Lục Tử Hạo ngồi bên cạnh, dựng lỗ tai nghe hết cuộc đối thoại giữa Kha Xuân Phỉ và Lục Ngữ Nịnh, âm thầm lẩm nhẩm ở trong lòng.

Mẹ....Mẹ.....?
Lục Tử Hạo phát hiện mình gọi cũng hơi ngượng miệng, nên luyện tập không ngừng.

Bên kia Diệp Vân Linh vẫn đang rất tức giận, mỗi lần nhìn đến thứ hạng bị hạ cấp cô đều hận Lục Mặc đến ngứa răng, rất
muốn cắn người.
Lại nhìn nhiệm vụ hệ thống vừa công bố, càng thêm tức, thứ khốn kiếp gì thế không biết, hệ thống này nhất định là gián điệp bên phía Lục Mặc phái tới nằm vùng.


Tuyên bố nhiệm vụ thì cũng thôi đi, lại còn giới hạn hoàn thành trong 24 giờ, không hoàn thành thì bị trừng phạt.

Không phải cô không tìm hệ thống nói lý lẽ, nhưng hệ thống đã ném ra một loạt cốt truyện.

Vừa nhìn, thật sự đúng là tiến triển đến đoạn này thật.

Dựa theo cốt truyện nguyên tác, lúc này thanh danh của nguyên chủ gần như đã bị huỷ hoại. Lục Mặc bên kia cũng đã sớm nghĩ đến chuyện ly hôn, nguyên chủ có thể nhận ra tâm tư của anh.

Nhưng cô ấy không muốn ly hôn, hiện giờ nguyên chủ trắng tay, nếu còn phải rời khỏi nhà họ Lục nữa thì thật sự xong rồi.

Vì vậy, cô ấy nảy ra một ý, nghĩ cách ngủ với Lục Mặc một đêm rồi mang thai con của bọn họ. Như vậy thì với tác phong của người nhà họ Lục sẽ không đuổi cô ấy đi nữa.

Nếu có con, cô ấy và Lục gia sẽ gắn bó với nhau cả đời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận