Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 246: Người Thừa Kế Nhà Họ Lục Đáng Giá Bao Nhiêu


Vẻ mặt hung thần ác sát, hắn ta nhặt một cây côn sắt lên tiến lại gần.

Tên gầy nhìn về phía Lục Tử Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ khát máu, nói: "Vừa rồi mày lợi hại lắm phải không, để xem tí nữa mày còn đắc ý kiểu gì."

Đối phương lao về phía Lục Tử Hạo, hắn ta giơ cao côn sắt lên muốn đánh mạnh vào hai chân cậu bé, Phương Từ thấy thế dùng sức thoát ra khỏi vòng tay của tên đang giữ mình, trực tiếp dùng thân thể đâm thẳng vào tên gầy.

Đẩy cho tên gầy lui ra sau vài bước, nhưng đồng thời cũng bị một côn kia đập xuống lưng.

Lại lần nữa bị tóm lại.

Lục Ngữ Nịnh nhìn cảnh tượng trước mắt một đám người lao vào đánh nhau, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, khóc nức nở: "Các người... không được bắt nạt anh trai tôi... không được bắt nạt tôi....Tôi có rất nhiều tiền tiêu vặt..."

Khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, nói không ra lời.
Trân Vũ Hàng nghe mà thấy phiền, nặng nề quát lớn: "Câm mồm, mày còn dám khóc nữa ông đây sẽ cắt lưỡi."

Làm Lục Ngữ Nịnh sợ tới mức không dám thốt ra tiếng, mũi giật giật, nước mắt không ngừng tuôn rơi: Dì Vân, dì ở đâu, dì mau đến đây đi.

Lúc này, bản thân Lục Ngữ Nịnh cũng không phát hiện ra Diệp Vân Linh là người đầu tiên cô bé nghĩ đến vào lúc nguy cấp, mà không phải là ba cô bé.

Bên kia Trần Vũ Hàng nhìn Phương Từ còn dám chống trả, nói: "Nếu mày đã sốt ruột đến thế thì để tao bẻ chân mày trước."

Lục Tử Hạo thấy vậy vội vàng ngăn cản: "Chờ một chút, các người không phải muốn tiền sao, đừng đánh chúng tôi, ba tôi rất giàu, ông ấy có siêu siêu nhiều tiền."

Trần Vũ Hàng nói: "Mày muốn kéo dài thời gian đúng không?"

"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy trước đó ông đòi chỉ có 30 triệu, quá ít. Nhà chúng tôi rất giàu, có thể đòi thêm. Chỉ cần các ông buông tha cho chúng tôi, thì muốn bao nhiêu tiền cũng được." Lục Tử Hạo tiếp tục nói: "Tôi là người thừa kế duy nhất của Lục gia, tôi rất đáng giá, 30 triệu nghe thì có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế cũng không mua được bao nhiêu."
Trần Vũ Hàng và mấy tên đàn em nhìn nhau cười nói: "30 triệu mà mày còn chê ít, mày có biết 30 triệu là bao nhiêu không?"

Lục Tử Hạo trả lời: "Biết chứ, 30 triệu đại khái có thể mua 5 chiếc du thuyền như thế này, một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, cũng có thể ở những địa phương như thành phố H mua một căn nhà. 30 triệu cũng không nhiều lắm, tiền tiêu vặt một năm của tôi còn hơn 30 triệu."


Một tràng phát biểu rất biết kéo thù hận, làm cho mấy người có mặt ở đây suýt nữa tức chết.

Có một số người lại căn bản không tin lời Lục Tử Hạo nói, chỉ cho là cậu bé đang khoác loác: "Nổ, mày cứ nổ tiếp đi. Tiền tiêu vặt một năm hơn 30 triệu, mày cũng dám nổ lắm." Kể cả Lục gia thật sự có rất nhiều tiền thì cũng không có khả năng giao một số tiền lớn như vậy cho một đứa bé.


Phương Từ nói tiếp: "Cậu ta không nổ đâu. Tài sản của tập đoàn Lục thị đã vượt quá ngàn tỷ, lĩnh vực kinh doanh trải rộng khắp từ khách sạn, trung tâm thương mại, nhu yếu phẩm hàng ngày, sản phẩm chăm sóc da cao cấp, quần áo hàng hiệu,...v..v. Chỉ cần là thứ các người có thể nghĩ đến thì bọn họ đều tham gia vào. Ngoài ra công việc kinh doanh của bọn họ đã sớm thẩm thấu vào nền kinh tế của nhiều quốc gia từ lâu. Ở nước Mỹ, casino lớn nhất Las Vegas là do nhà bọn họ mở, khách sạn lớn nhất ở đó cũng là do nhà bọn họ xây. Cho nên tôi cũng cảm thấy các người đòi 30 triệu là quá ít, cuộc sống của người có tiền các người không thể tưởng tượng nổi đâu."

Phương Từ lại tiếp tục: "Hơn nữa, mấy người cũng bắt cả tôi, sao không gọi điện thoại về nhà tôi, đòi tiền cha tôi? Nhà bọn tôi cũng rất giàu có."

Trần Vũ Hàng tự châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nhìn Lục Tử Hạo đầy hứng thú hỏi: "Hai đứa chúng mày một đứa xướng một đứa hoạ, ăn ý quá nhỉ. Vậy xin hỏi người thừa kế duy nhất nhà họ Lục, mày cảm thấy tao nên đòi tiền ba mày bao nhiêu là thích hợp?"

Lục Tử Hạo ngẫm nghĩ rồi đáp: "30 tỷ."

Mấy tên bên cạnh đang chuẩn bị gậy gộc tí đánh cho nhanh thì bị câu trả lời của Lục Tử Hạo làm cho chấn động, suýt nữa thì làm rơi côn sắt trong tay.
30 tỷ, số tiền này bọn chúng cả đời cũng chưa từng nghe qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận