Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 99: Khám Phá Rừng Mưa Nhiệt Đới


Chỉ vì một biện pháp phòng chống muỗi lạc hậu mà tốn nhiều thời gian như vậy, huống chi trong tay Diệp Vân Linh còn không có la bàn, đợi lát nữa đi vào sâu hơn nhất định sẽ bị lạc đường.

Phiến rừng mưa nhiệt đới mà tổ tiết mục ghi hình lần này đã sớm được nhiều người đi qua, thậm chí trở thành một trong những địa điểm du lịch miễn phí nổi tiếng ở địa phương. Tuy không đến mức đáng sợ ly kỳ như rừng mưa nhiệt đới Amazon, nhưng vẫn tồn tại những mối nguy hiểm trong tự nhiên, cần phải chú ý an toàn rất nhiều.

Diệp Vân Linh dùng dao rựa đi trước, đến chỗ nào không dễ đi thì lập tức chém gãy những nhánh cây cản trở.
Lục Tử Hạo nắm tay Lục Ngữ Nịnh theo phía sau, ba người bọn họ ngoại trừ Diệp Vân Linh đeo một cái balo trống không thì có thể nói là không có trang bị gì, vậy nên tốc độ di chuyển cũng khá nhanh.
Càng tiến sâu vào trong, cây lại càng cao, cỏ dại càng rậm rạp, thậm chí đường cũng không dễ nhận ra.

Diệp Vân Linh thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước. Mọi người đều không phân rõ được Đông Tây Nam Bắc, cô lại tìm được đường dễ như trở bàn tay.

Sau khi đi được nửa giờ, Lục Ngữ Nịnh bắt đầu khát nước, kéo tay Diệp Vân Linh nói: "Dì Vân, cháu muốn uống nước."
[Xong, Diệp Vân Linh lấy đâu ra nước? Tôi đã bảo phải mang nước rồi, kể cả không mang theo đồ ăn cũng phải mang theo nước.]

[Trong rừng mưa nhiệt đới chắc chắn có nguồn nước mà, lúc nãy xem qua bản đồ thấy có cả dòng suối với thác nước.]

[Làm ơn đi má, không phải các má tưởng nước ở đâu cũng có thể uống chứ? Trong nước suối ở rừng mưa nhiệt đới có lẫn một số vật chất không thể nhìn bằng mắt thường, nếu chúng ta hấp thụ vào người sẽ rất có hại cho cơ thể đấy.]
[Đáng sợ thế cơ à? Thôi tốt nhất là nhịn đi cho rồi hic.]

[Không có nước, người lớn còn có thể nhịn chứ trẻ con thì làm sao mà chịu nổi?]

Kết quả trong lúc mọi người tranh luận sôi nổi, Diệp Vân Linh xoa đầu Lục Ngữ Nịnh nói: "Được, để dì Vân tìm cho cháu nước ngọt uống nhé."

[Đến cả bình nước khoáng cũng không có, còn nước ngọt?]
Chỉ thấy Diệp Vân Linh nhìn khắp nơi một chút, lúc nhìn đến mấy nhánh cây thô ráp to bằng cánh tay, nhéo một cành, nói: "Ngữ Nịnh lại đây."


Lục Ngữ Nịnh ngoan ngoãn đi qua, Diệp Vân Linh chém đứt nhánh cây, chỉ thấy trong thân cành gỗ chảy ra thật nhiều nước.

Lục Ngữ Nịnh mở to hai mắt nhìn, cực kỳ tò mò: "Bên trong nhánh cây còn có thật nhiều nước, là của dì Vân cất giấu sao?"
Diệp Vân Linh lắc lắc đầu, nói: "Dì Vân cháu chưa có năng lực giấu nước này đâu, tới đây, há miệng nếm thử xem."


Lục Ngữ Nịnh ngửa đầu há to miệng: "A......"

Diệp Vân Linh cười đem nước trong thân cây chảy ra đổ vào trong miệng Lục Ngữ Nịnh.

Sau khi cô bé nếm một ngụm, rất kinh ngạc kêu lên: "Anh ơi, nước này ngọt quá, ngon hơn nước ở nhà nhiều."
Lục Tử Hạo cũng bất tri bất giác đi tới, có chút tò mò nhìn cành cây, thậm chí còn tiến lên cẩn thận nhận dạng, nói: "Cái này tôi từng nhìn thấy trong sách, gọi là thuỷ đằng đúng không?"

"Đọc cũng nhiều sách nhỉ." Thấy dáng vẻ Lục Tử Hạo rất tò mò, Diệp Vân Linh dứt khoát đưa thuỷ đằng qua cho cậu bé nhìn gần, còn phổ cập khoá học cho cậu: "Thuỷ đằng, một trong những nguồn nước sạch cứu mạng trong rừng mưa nhiệt đới. Thuỷ đằng rất dễ phân biệt, vỏ có màu sặc sỡ như thế này, cành lá lại phát triển quanh co, thường treo trên cây. Thuỷ đằng vào mùa mưa sẽ tự nhiên hấp thụ nước mưa tự nhiên rồi bảo tồn lại, cho nên nó là nguồn nước tốt nhất trong rừng mưa nhiệt đới. Nhưng uống nước này thì chỉ có thể cắt ngang rồi dốc ngược uống, không được ngậm bằng miệng, nếu không miệng sẽ bị sưng lên."
Lục Tử Hạo nghe Diệp Vân Linh giải thích, hai mắt sáng bừng, đó là cảm giác mới mẻ đối với những gì mình không biết.


Tuy rằng những tri thức này trong sách cũng có nhưng nhìn thấy trong sách so với tận mắt nhìn thấy trong hiện thức mang lại cảm giác chấn động không giống nhau.

Lục Tử Hạo có chút nóng lòng muốn thử: "Cháu cũng muốn nếm thử một ngụm."
Diệp Vân Linh đưa thuỷ đằng tới trước mặt cậu bé, Lục Tử Hạo không chút do dự mở miệng ra, hương vị ngọt lành thanh mát, uống xong cậu bé lau khoé môi nói: "Ngon thật."


Bạn cần đăng nhập để bình luận