Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 312: Xì Xào Bàn Tán


Lữ Vệ Đông tính cách ngay thẳng, còn tưởng Diệp Vân Linh không thích mình, hỏi: "Sư phụ, có phải cô có chỗ nào không hài lòng về tôi không? Tôi có thể sửa mà. Nếu là thái độ trước đó của đồ đệ có hơi quá đáng, làm sư phụ khó chịu thì cũng có thể trừng phạt. Hay là phạt tôi đứng tấn hai tiếng đi."

Diệp Vân Linh đỡ trán, trong lúc nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Ngược lại, Lữ Vệ Đông thường tiếp xúc với các nữ diễn viên, nên cũng hơi hiểu suy nghĩ của cô, nói: "Lão Lữ à, ông cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi mà đòi gọi Tiểu Diệp là sư phụ. Chưa nói làm cho người ta già đi, mà hiện giờ trong đoàn làm phim mọi người đều đang bàn tán chuyện đầu tư 900 triệu. Đến lúc đó, ngay cả người ngay thẳng nhất như ông mà còn gọi cô ấy là sư phụ, không biết bọn họ sẽ còn nói xấu đến mức nào nữa?"

Diệp Vân Linh há miệng thở dốc, muốn giải thích rằng cô hoàn toàn không thèm để ý đến những lời đàm tiếu của người khác, nhưng nghĩ lại cảm thấy lời giải thích này của Phí Đức Lượng khá tốt, có thể làm cho Lữ Vệ Đông tỉnh táo lại. Diệp Vân Linh dứt khoát không nói gì nữa.
Lữ Vệ Đông ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Vậy sau này trước mặt mọi người tôi sẽ gọi 'Diệp lão sư', sau lưng vẫn gọi là 'Sư phụ' nhé."

Diệp Vân Linh vỗ trán, thôi quên đi, mặc kệ ông ấy.
Ba người cùng nhau đi bộ đến chỗ dựng cảnh quay.

Phí Đức Lượng hỏi: "Tôi cũng không ngờ thân thủ của Tiểu Diệp lại tốt thế. Tí nữa đeo dây cáp đóng phim chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"

Còn chưa đợi Diệp Vân Linh trả lời, Lữ Vệ Đông đã giành trước, nói: "Tất nhiên rồi, sư phụ tôi học cái gì cũng nhanh, không cần ai dạy, chỉ cần nhìn qua một cái là biết."

Phí Đức Lượng có chút khinh bỉ nhìn thoáng qua Lữ Vệ Đông, trong ánh mắt viết rõ ràng "không ngờ ông lại là cái hạng người này, Lữ Vệ Đông", nịnh nọt chân chó làm gì còn cái dáng vẻ khinh bỉ không muốn dạy các nữ diễn viên trẻ trước đây nữa.

Diệp Vân Linh đứng giữa trường quay, cảnh này là một cảnh hành động, vốn định để cho nhân viên công tác cột dây thép đạo cụ vào người cô.

Nhưng sau khi nghe Phí Đức Lượng phân tích ưu và nhược điểm của cảnh này xong, Diệp Vân Linh tỏ vẻ không cần cột dây thép.

Nội dung cảnh này là cô và mẹ bị đám đông tách nhau ra, sau đó khi cô lên tầng 3 thì nhìn thấy mẹ đang ở tầng 2, bất chấp nguy hiểm đu cột nhà từ tầng 3 nhảy xuống tầng 2.

Động tác này đối với người không có võ công thì đúng là rất khó khăn nguy hiểm, nhưng đối với Diệp Vân Linh mà nói thì cũng chỉ như chuyển từ bước đi sang chạy bộ mà thôi.


Ngược lại nếu dùng dây thép sẽ ảnh hưởng đến việc cô phát huy.

Nếu không phải Phí Đức Lượng trước đó đã nghe qua đánh giá của Lữ Vệ Đông về cô, thì chắc chắn cũng sẽ không đồng ý yêu cầu này. Nhưng ngay cả Lữ Vệ Đông mà còn hận không thể bái cô làm thầy, dựa vào sự tin tưởng đối với Lữ Vệ Đông, Phí Đức Lượng đồng ý.

So với diễn viên thì đạo diễn như ông ta còn để ý đến hiệu quả hình ảnh hơn.

Bất quá để phòng ngừa vạn nhất, vẫn đặt một tấm nệm hơi ở dưới tầng 1.


Nhìn một màn này, mấy người diễn viên phụ vốn đã không ưa Diệp Vân Linh lại bắt đầu xì xào bàn tán.

"Không treo dây thép, muốn thể hiện cái gì không biết? Từ lầu 3 nhảy xuống, cô ta cũng không sợ ngã chết à?"

"Nhà người ta có tiền nên thích làm gì thì làm chứ sao. Lỡ có bị va đập gì thì đã có bác sĩ, bệnh viện tốt nhất rồi, cô ta có gì mà phải sợ? Chỉ có đoàn làm phim là phải vì cô ta mà mất công, mất việc thôi."

"Chịu, không hiểu đạo diễn nghĩ thế nào mà để cô ta tự tung tự tác, yêu cầu quá đáng như thế cũng đồng ý."


"Cô không nhìn xem chồng người ta đầu tư bao nhiêu tiền à? Đừng nói mấy yêu cầu nhỏ nhặt thế này, kể cả có muốn sửa kịch bản thì đạo diễn cũng phải đồng ý."

"Nhiều tiền thì sao, tôi nghe nói chủ tịch tập đoàn Lục thị là một lão già xấu xí dâm đãng, bảo ngày nào cũng phải hầu hạ một lão già như thế, có cho tôi tiền thì cũng chịu."

"Cho nên mới nói cảnh giới người ta cao, vì tiền mà đến ông già cũng ăn được."

Ba người bọn họ nhìn nhau cười ám muội.


Bạn cần đăng nhập để bình luận