Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 77: Phu Nhân, Còn Đánh Tiếp Nữa Không?


Cái ly kia không nghiêng không lệch đập trúng vào trán Diệp Xương Thịnh, ông ta đau đớn kêu lên một tiếng, theo bản năng duỗi tay lên sờ đầu, phát hiện có máu từ trên trán chảy xuống.
Hà Hồng Hoa thấy thế cả giận nói: "Tiểu tiện nhân, mày muốn tạo phản phải không?"
Nắm lấy túi xách bên người xông lên muốn đánh Diệp Vân Linh.
Lại bị Diệp Vân Linh một chân đá bà ta về sofa, cô phẫn nộ quát: "Gấp cái gì? Tí nữa sẽ đến lượt bà."
Dáng vẻ phẫn nộ ác sát này của Diệp Vân Linh, Diệp Xương Thịnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cho dù là lần trước lừa cô đến bàn tiệc, Diệp Vân Linh cũng chỉ nổi giận mắng chửi một trận, sau đó lật bàn bỏ đi.
Nhưng Diệp Vân Linh lúc này, hai mắt đỏ ngầu lạnh băng giống như dã thú, cả người đáng sợ, phảng phất như ác quỷ A Tu La bò ra từ địa ngục, làm cho đáy lòng Diệp Xương Thịnh phát lạnh, tự giác sợ hãi.


Ông ta cả vết thương trên trán mình, vội vàng nói: "Vân Linh, con bình tĩnh một chút. con nếu không muốn đi đánh golf với Chu tổng cũng không sao, cha sẽ không miễn cưỡng con nữa...."
Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Vân Linh đã trực tiếp một chân đạp ngã ông ta lăn xuống sàn: "Cha? Ông cũng xứng với từ này. Uống rượu, đánh golf? Bàn tính này của ông đánh thật vang, bên tận nước ngoài người ta còn nghe thấy đấy. Sao ông không dẫn vợ với con gái ông đi bồi đi, chơi cái con mẹ gì, nhìn thấy ông là tức giận, cho ông hai đấm vẫn còn chưa hết tức."
Diệp Vân Linh trái một đấm, phải một đấm mà tung ra, hoàn toàn không hạ thủ lưu tình tí nào.
Tuy rằng cô xuyên đến xã hội hiện đại, nhưng ở mạt thế mười năm đã tạo thành thói quen có thể động thủ sẽ không động khẩu, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thay đổi được.
Lúc Diệp Xương Thịnh bị đánh, mới đầu còn nghĩ phản kháng lại, không ngờ sức lực Diệp Vân Linh so với trong tưởng tượng của ông ta còn lớn hơn nhiều. Một cô gái nhìn gầy yếu như thế đè ông ta xuống, lại làm ông ta không nhúc nhích nổi.
Nắm tay kia cứng như cục đá, một quyền lại một quyền nện trên người ông ta, đau đến mức hét ra tiếng. Cũng mặc kệ ông ta kêu gào thế nào, Diệp Vân Linh vẫn giống như phát điên, hoàn toàn không chịu dừng tay.
Hà Hồng Hoa bên kia chứng kiến chồng mình bị đánh, lúc đầu ngây ngẩn cả người, bà ta cũng giống như Diệp Xương Thịnh, căn bản không nghĩ tới khả năng Diệp Vân Linh sẽ động thủ đánh người.


Qua một hồi lâu mới phản ứng lại, hô to: "Có ai không, đánh người, giết người rồi."
Hà Hồng Hoa vừa kêu vừa chạy, nhưng mặc kệ bà ta chạy tới nơi nào, đều sẽ bị vệ sĩ ngăn lại, thét chói tai: "Các người đây là phạm pháp. Đánh người là phạm pháp. Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện các người."


Diệp Vân Linh nhếch khoé miệng, ánh mắt mang theo vài tia lạnh lẽo nói: "Đánh người là phạm pháp, nhưng các người là đột nhập nhà dân, tôi bất quá là phòng vệ chính đáng thôi."
Diệp Xương Thịnh da dày thịt béo, đánh xong còn đau hết cả tay, thấy ông ta bị đánh đến sắp bất tỉnh nhân sự, Diệp Vân Linh đứng lên hung hăng đá vào hai chân Diệp Xương Thịnh rồi mới nhìn về phía Hà Hồng Hoa. Cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia híp lại, toả ra vài phần lạnh lẽo.


Hà Hồng Hoa lùi về sau mấy bước, thanh âm run rẩy: "Mày, mày muốn làm gì. Mày đừng xằng bậy."
Chú Đức tiến lên hỏi: "Phu nhân, còn tiếp tục nữa không?"


Diệp Vân Linh xoay xoay cổ tay đánh người đã hơi mỏi, nói: "Con người của tôi rất công bằng, vợ chồng nên cùng chung hoạn nạn, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu."


Chú Đức rất là tri kỷ mà đưa lên một chiếc giày nói: "Phu nhân, vẫn nên dùng cái này đi, tay sẽ đỡ đau."


Thím Vương cũng rất đúng lúc mà bưng lên một bát canh tổ yến nói: "Phu nhân, uống miếng canh rồi lại tiếp tục, hồi phục sức lực."
Diệp Vân Linh một tay nhận lấy bát canh, uống một hơi nửa bát rồi đưa lại cho thím Vương, lại tiếp nhận giày của chú Đức, đi về phía Hà Hồng Hoa.


Hà Hồng Hoa trước đó còn kiêu ngạo mắng chửi, giờ nhìn chồng bị đánh cho hôn mê đang nằm trên mặt đất, lại nhìn thấy dáng vẻ Diệp Vân Linh đang hùng hổ xông tới, rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình sợ hãi, xin tha: "Vân Linh, ta sai rồi, ta sai rồi. Mẹ lần này.... Không phải, là thím biết sai rồi. Nể tình tốt xấu gì chúng ta cũng nuôi cháu nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Cháu đừng so đo với chúng ta nữa được không? Nếu cháu không thích chúng ta, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cháu nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận