Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 107: Lục Tử Hạo Phổ Cập Kiến Thức Về Tra Nam Cho Em Gái


Cũng không biết là do Phương Từ dỗ dành có tác dụng hay là nhìn dáng vẻ anh trai sắc mặt tái nhợt mắng chửi người quá buồn cười, Lục Ngữ Nịnh không khóc nữa, thậm chí còn tự động viên bản thân, run giọng nói: "Em, em không sợ, không sợ. Dì Vân sẽ cứu chúng ta."
Tuy vậy, những lời nói ra vẫn còn run lẩy bẩy.
Diệp Vân Linh quan sát địa hình xung quanh, một mình cô muốn leo lên thì dễ như trở bàn tay,
nhưng phía sau còn có ba đứa bé nữa. May mà cô có sức lực nên vừa nãy mới không ngã xuống.


Bọn họ gặp tai nạn, ekip chương trình chắc chắn sẽ tìm kiếm cứu hộ. Nhưng địa thế rừng mưa nhiệt đới phức tạp, chờ tới khi bọn họ tìm được thì cũng không biết đã là lúc nào, khéo người còn chưa kịp tới thì bọn cô đã không chống đỡ nổi nữa ngã xuống rồi.

Vẫn nên tự cứu mình thì hơn.

Diệp Vân Linh cắm con dao rựa vào bùn đất một bên.
Hai tay dùng sức bò lên cây cổ thụ, keo một đoạn có 20 centimet mà bởi vì phía dưới treo thêm ba cái hô lô mà cô phải tốn sức lực rất lớn.
Cuối cùng cũng leo lên được, Diệp Vân Linh ôm lấy thân cây dùng cách của loài gấu để trèo lên, chen vào giữa hai nhánh cây to để phòng ngừa bản thân ngã xuống, bắt đầu dùng sức kéo bọn trẻ lên.
Đầu tiên là kéo Lục Ngữ Nịnh lên, sau khi kéo lên rồi Diệp Vân Linh bảo con bé tránh sau lưng cô rồi ôm lấy.

Nơi này vẫn là chỗ đất lở, nếu không mượn lực từ thứ khác thì rất dễ ngã xuống tiếp.

Lục Ngữ Nịnh thật ra vẫn còn rất sợ hãi, cảm giác ngã xuống không trọng lượng vừa rồi thật đáng sợ. Lúc này cô bé tựa vào lưng Diệp Vân Linh, nhìn bóng lưng hào phóng, kiên định đang che chắn cho mình, chợt cảm thấy ấm áp, đáy lòng không còn sợ hãi nữa.

Quần áo Diệp Vân Linh sau khi trải qua trận long trời lở đất vừa rồi thật ra đã khá bẩn, Lục Ngữ Nịnh bình thường thích sạch sẽ nhất, giờ đây lại âm thầm trộm áp mặt vào.

Hắc hắc, ấm quá.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác của mẹ?


Diệp Vân Linh nào biết những ý nghĩ của Lục Ngữ Nịnh, cô đang bận vừa kéo người vừa phỉ nhổ: "Hai cái thằng nhóc thúi này, ngày thường ăn cái gì mà nặng thế không biết."
Thật vất vả mới đem người kéo lên hết, ai cũng mệt đến mức muốn gục ngã, phải dựa lưng vào đại thụ để lấy lại sức.


Sau khi nghỉ ngơi khoảng mười phút, Diệp Vân Linh ngồi dậy nhìn sườn núi có độ dốc khoảng chừng 45 độ. Mặt đất ẩm ướt trơn trượt thế này, nếu mang theo ba đứa bé leo lên có lẽ sẽ không dễ dàng.
Không bằng dọc theo sườn dốc đi xuống, xem có thể tìm được đường ra hay không.


Vì để phòng ngừa vạn nhất, Diệp Vân Linh bắt đầu huỷ đi dây thừng trên người Lục Ngữ Nịnh.
Lục Tử Hạo đoán được cô đang muốn làm cái gì, vội vã ngăn lại: "Huỷ của tôi đi, trói tôi với Phương Từ chung một chỗ."


Diệp Vân Linh hất tay thằng bé ra: "Thôi đi. Trói cháu với Phương Từ lại một chỗ, lỡ lại xảy ra chuyện như lúc nãy, Ngữ Nịnh một bên nhẹ như vậy, hai thằng béo các cháu một bên lại nặng như thế, muốn phế hẳn eo của ta luôn à?"
Lục Tử Hạo: "Thế thì cũng không thể trói hai người bọn họ lại với nhau được. Nam nữ thụ thụ bất thân."

Khuôn mặt nho nhỏ lại nói ra lời lẽ nghiêm trang như vậy, chọc cho Diệp Vân Linh bật cười: "Cháu còn biết nam nữ thụ thụ bất thân nữa à? Làm ơn đi, em gái cháu năm nay mới có bao nhiêu tuổi, tư tưởng này của cháu có phải bảo thủ quá rồi không?"

Lục Ngữ Nịnh mở to mắt, tò mò hỏi: "Dì Vân, cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân ạ?"

Diệp Vân Linh vừa cởi dây thừng vừa nói: "Để anh trai giải thích đi."


Lục Tử Hạo liếc Phương Từ bên cạnh một cái, nói: "Chính là có một số nam sinh nhìn cũng ra hình ra dạng, nhưng thực tế không phải người tốt, chỉ muốn lừa gạt các cô bé đáng yêu như em. Lúc đầu bọn họ sẽ giả vờ tốt với em, sau đó lại nghĩ cách bắt nạt em."
Lục Ngữ Nịnh nghe mà sửng sốt, hai mắt mở to tràn đầy kinh ngạc.

Diệp Vân Linh không thể nhìn nổi nữa, vỗ vào đầu Lục Tử Hạo. "Cháu nói nhảm cái gì với em gái thế?"
Lục Ngữ Nịnh ngước mắt nhìn Phương Từ hỏi: "Anh Phương Từ, có cậu bé xấu như vậy ạ?"


Phương Từ nói: "Có. Nhưng em yên tâm, nếu gặp phải người như thế, anh nhất định sẽ bảo vệ em, giúp em đuổi hắn đi."

Lục Ngữ Nịnh cười đáp: " Anh Phương Từ thật tốt."

Bạn cần đăng nhập để bình luận