Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 233 : Trống Trận


Giọng hát của bọn họ cũng không phải quá hay, may mà chọn bài hát không tệ, hơn nữa có bầu không khí phụ trợ, nên vốn chỉ hát được 5 phần cũng được nâng lên 7 phần.

Lúc xuống dưới cũng được vỗ tay cổ vũ rất nhiều, cộng thêm một đống lời khen tâng bốc vuốt mông ngựa của con trai, con gái.

Người thứ ba lên sân khấu là Tưởng Mỹ Hàm, cô ta chọn một điệu múa dân gian, vì điệu múa này mà vừa rồi còn cố ý đi thay sang trang phục dân tộc thiểu số cho phù hợp.

Tưởng Mỹ Hàm nhảy múa bên đống lửa, phối hợp với tiếng nhạc cụ của thổ dân địa phương bên cạnh.

Diệp Vân Linh nghĩ, Tưởng Mỹ Hàm này nhìn qua thì không thông minh lắm, nhưng nhảy múa quả thật rất xinh đẹp.

Cuối cùng là đến lượt Diệp Vân Linh lên sân khấu, không giống với những người khác không phải ca hát thì khiêu vũ, cô không có năng khiếu mấy cái này.

Vì vậy cô quyết định đi lên biểu diễn đánh một đoạn trống cho mọi người.

Tổ tiết mục đã sớm chuẩn bị trống lớn trên sân khấu, Diệp Vân Linh cầm hai dùi trống, đứng ở tư thế nửa đứng tấn.

Không ít người nhận ra đây là trống trận, cũng tức là trống lớn.

Thời xa xưa, ngoài lúc biểu diễn bình thường, trống chiến còn có tác dụng rất lớn lúc ra trận đánh giặc.

Nhiều lúc nhịp hành quân, khai triển trận địa cũng dựa theo tiếng trống trận, đây là tác dụng mấu chốt của tiếng trống trong cuộc chiến.

[Trống trận lớn thế này, theo tôi nhớ thì nếu chưa từng học qua sẽ rất khó đánh.]

[Đúng vậy, loại trống này tay cần phải có lực thì mới có thể gõ vang, bình thường con gái chỉ hay đánh trống eo lưng, chứ ít khi đánh trống lớn như vậy.]
[Diệp Vân Linh lại định làm màu loè thiên hạ à? Tí nữa đừng có lật xe đấy nhé.]

[Ở đâu ra cái bánh GATO thế này [ ghen ăn tức ở ], người ta biểu diễn tiết mục, còn chưa bắt đầu đã nói xấu rồi, không sợ tí nữa lại bị vả cho sưng mặt à?]

[Mới nói có hai câu đã kêu GATO. Đây cũng chỉ nói sự thật thôi, con gái trời sinh sức lực yếu, cả cái Trung Quốc này có mấy cô gái đánh cái này, trống này đều là do đàn ông con trai đánh.]

[Lầu trên vừa nói là biết người qua đường đi ngang qua, bạn nói chuyện kỹ thuật thì tôi còn lo chứ nói sức lực thì không cần đâu.]
[Hở, có dưa gì à? Xin được chỉ giáo.]

Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non, Diệp Vân Linh đã cầm hai dùi trống lên, gõ xuống một gậy.
Trống trận phát ra tiếng 'đông', thanh âm kia giống như tiếng cây búa cổ gõ xuống, một tiếng nổ vang, trong nháy mắt mọi người đều yên tĩnh lại, tập trung nhìn về phía Diệp Vân Linh ở giữa sân khấu.

Tiệc lửa trại trở nên an tĩnh, chỉ còn lại ánh lửa bập bùng đung đưa trong gió và tiếng ve kêu, tiếng ếch nhái xa xa.
Ngay sau đó, Diệp Vân Linh bắt đầu gõ từng hồi trống theo tiết tấu.

Tiếng trống từng trận, mọi người phảng phất như nhìn thấy hình ảnh thiên quân vạn mã đang lão nhanh trước mắt, như nhìn thấy tình cảnh hai quân chém giết sục sôi trên chiến trường cổ xưa.
Diệp Vân Linh nhập tâm hết mình vào khúc trống, lúc mới bắt đầu còn có chút trúc trắc, sau đó hoàn toàn hoà mình vào khúc trống chiến bi tráng.

Suy nghĩ cũng dần dần trở về quá khứ.
Mạt thế ập đến, mọi luật lệ pháp luật đều trở nên vô dụng. Cho dù sau này có nhiều căn cứ mọc lên, nhưng bên trong các căn cứ đều có chung một tình trạng, đó là trọng nam khinh nữ, có rất nhiều phụ nữ trong căn cứ trở thành đối tượng mua vui giải trí và món hàng mua bán trao tay.
Lúc đó, cô và bạn của mình cùng chung ý tưởng, muốn xây dựng một căn cứ có thể bảo vệ phái nữ, chân chính thực hiện bình đẳng nam nữ theo đúng nghĩa.

Hai người bọn họ bỏ ra rất nhiều tâm tư sức lực để thành lập nên căn cứ này, Diệp Vân Linh đảm nhiệm vị trí tướng quân, người bạn kia là thủ lĩnh.
Căn cứ của bọn họ phát triển quá nhanh, làm cho người khác đố kỵ, có người cố tình gài bẫy để thu hút làn sóng tang thi tới tấn công căn cứ của bọn họ.
Đó là lần đầu tiên người trong căn cứ gặp phải một đợt tang thi có quy mô lớn đến thế, rất nhiều người luống cuống tay chân, rõ ràng thân thủ bọn họ không tệ nhưng bởi vì thấy số lượng bầy tang thi quá lớn mà tiến công mất đi tiết tấu, ngược lại đã hy sinh không ít người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận