Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 427: Cùng Ngắm Song Long Hí Châu


Dáng người mạnh mẽ, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện kết hợp với khuôn mặt tuấn tú đó,
ngay cả Diệp Vân Linh cũng nhịn không được bắt đầu thèm khát cơ thể của anh.

Thấy Diệp Vân Linh nhìn mình chằm chằm, Lục Mặc lo lắng hỏi: "Nhìn lạ lắm sao?"
Diệp Vân Linh lắc đầu nói: "Không, rất đẹp trai."

Mặc bộ trang phục này, cảm giác lạnh lùng và xa cách trên người anh bớt đi vài phần, trở nên gần gũi hơn.

Diệp Vân Linh cũng chọn một chiếc mũ phù hợp cho Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh, ánh nắng trên biển rất độc, đội mũ rất cần thiết.

Cả nhà cùng nhau ra biển.

Trên bãi biển có rất nhiều quầy hàng, một số bán đồ chơi trẻ em, một số thì bán và cho thuê ván lướt sóng, một số lại là cửa hàng đồ uống và món tráng miệng, ngoài ra còn có cả cửa hàng chuyên bán quần áo và dép đi biển.

Lục Mặc mua một món đồ chơi xúc cát và một khẩu súng nước cho Lục Ngữ Nịnh. Lục Tử Hạo thì muốn chơi xe cát ATV nên anh trực tiếp trả tiền thuê trong vòng một giờ.

Diệp Vân Linh ngồi trên ghế dài trên bãi biển, trên đỉnh đầu có ô che nắng, hai chân co lại, nhìn
dáng vẻ chơi đùa hạnh phúc của hai đứa trẻ trước mặt, không khỏi có chút hâm mộ: "Trẻ con sức sống dồi dào thật đấy."

Không giống như cô, vừa đi một lát là đã bắt đầu buồn ngủ.

Lục Mặc nói: "Em buồn ngủ thì ngủ đi."

Diệp Vân Linh: "Không, cũng không phải buồn ngủ lắm, hiếm khi mới được nhàn nhã thế này."

Kiếp trước đầu lúc nào cũng treo trên lưng quần, giờ phút nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho dù là lúc ngủ say cô cũng không dám thả lỏng hoàn toàn.

Sau khi xuyên đến đây vẫn bị hệ thống và sức mạnh của cốt truyện thúc đẩy, cũng không thể sống quá thoải mái.
Hiện tại nữ chính nguyên tác bên kia đã không còn khả năng xoay người, cốt truyện của cô bên này tuy vẫn còn thiếu một chút nữa, nhưng dù sao cũng không còn uy hiếp nào đến tính mạng.
Lục Mặc nhìn cô một cái, nói: "Anh cũng vậy."

Đúng lúc Diệp Vân Linh quay đầu lại, nghĩ đến chuyện Lục Mặc quanh năm suốt tháng bay vòng quanh thế giới còn bận rộn hơn cả cô, cười nói: “Có gió, có nắng, vậy thì nằm một lát đi.”
Nói xong cô nằm xuống trước.
Lục Mặc cũng vậy.

Bất quá chỉ một lúc sau, Diệp Vân Linh không nằm được nữa, cô phát hiện người trên bãi biển càng lúc càng đông.
Đã từng xảy ra chuyện bọn trẻ bị bắt cóc trước đây, Diệp Vân Linh lo lắng nói: "Chúng ta cũng đi ra biển đi, gần hơn một chút."


Lục Mặc hiểu ý cô.

Hai đứa trẻ vẫn đang đào hố và nghịch cát. Diệp Vân Linh đại khái đã hiểu được tại sao càng lúc càng có nhiều người ra đây.
Mặt trời đang từ từ lặn xuống, những đám mây đỏ rực như lửa đang dần dần hình thành, rất nhiều du khách lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay phim chụp ảnh, thậm chí có không ít người còn chuẩn bị trước cả máy ảnh chuyên nghiệp để chụp lại.
Bên trái có màu đỏ rực, bên phải nhạt hơn một chút, hiện ra đám mây song long hí châu (mây rồng vờn ngọc) trăm năm hiếm gặp.
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng kinh hô, cảm thán.
"Trời ơi, tôi có vận khí gì đây? Vốn chỉ muốn nhìn một chút mây hoá lửa, kết quả lại được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này."

"Đẹp quá, tôi muốn khóc luôn."
“Được chứng kiến một cảnh tượng hiếm có như vậy, hẳn trong năm nay tôi sẽ trở nên giàu có rồi.”
Trong văn hoá Trung Hoa, rồng là đại diện cho điềm lành.

Nhiều người có mặt tại hiện trường đã chắp tay nhìn lên trời và cầu nguyện.

Ngay cả những người trong khu vực bình luận cũng không nhịn được bắt đầu gửi lời ước nguyện một cách điên cuồng.

[Long phượng trình tường, đại cát đại lợi, cầu chúc người trong nhà luôn được bình an khỏe mạnh.]

[Mong cho mọi người trong gia đình đều có sức khỏe tốt, bản thân có thể giàu có trong năm nay.]

[Người nhà, người thân đều bình an vô sự, thi một lần là qua.]

[Mong vợ sớm hết ốm nghén, ăn ngon miệng, sinh ra một cục cưng đáng yêu.]

[Song long hí châu, chúc gia đình tôi sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, điềm lành mang đến, điềm dữ xua đi, may mắn liên tục, đại cát đại lợi.]


Thấy hầu hết mọi người xung quanh đều đang cầu nguyện, Diệp Vân Linh vỗ vỗ Lục Mặc bên cạnh nhắc nhở: "Mau, mau ước đi."


Bản thân cô thật ra không tin vào những điều này, nhưng trong bầu không khí nơi đây, cũng muốn hòa đồng một chút.

Sau khi thầm niệm ước nguyện trong lòng, cô mở mắt ra nhìn thấy Lục Mặc bên cạnh đang nhắm mắt lại.
Ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa phả vào khiến khuôn mặt anh như đỏ bừng, cả người phảng phất như khoác lên một tầng sa y đỏ rực.

Ngay cả tóc và lông mi cũng mang theo ánh hoàng hôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận