Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 226: Trẻ Con Thông Minh Quá Cũng Không Tốt


Diệp Vân Linh thở dài một hơi, sờ sờ đầu Lục Ngữ Nịnh nói: "Vậy để ta kể cho cháu một câu chuyện."
Sau đó tiếp nhận cuốn "Truyện cổ tích thiếu nhi" kia, Lục Ngữ Nịnh cũng thật sự dễ dỗ, Diệp Vân Linh vừa nói vậy cô bé đã lập tức nở nụ cười.

Trong quyển sách này có tổng cộng 40 chuyện cổ tích, Diệp Vân Linh hỏi: "Cháu muốn nghe câu chuyện nào?"

Lục Ngữ Nịnh hai tay ôm lấy Diệp Vân Linh: "Chuyện gì cũng được, chỉ cần dì Vân kể là cháu đều thích."

Diệp Vân Linh tùy ý lật một trang, vừa vặn đúng vào chuyện cô bé quàng khăn đỏ, liền nói: "Vậy để dì kể cho cháu nghe chuyện Cô bé quàng khăn đỏ và sói xám đi."

Để phối hợp với bạn nhỏ, Diệp Vân Linh còn cố ý để giọng điệu của mình trở nên dịu dàng hơn một chút.

Câu chuyện cổ tích không dài lắm, Diệp Vân Linh kể xong mới phát hiện Lục Tử Hạo cũng đang chăm chú lắng nghe.

Dựa theo kết cục câu chuyện, Diệp Vân Linh hỏi: "Vậy nên câu chuyện này muốn nói với chúng ta điều gì?"

Lục Ngữ Nịnh trả lời: "Nói cho chúng ta biết, lúc ra ngoài không nên tùỳ tiện nói chuyện với người lạ."

Lục Tử Hạo nhận xét: "Câu chuyện này logic không đúng lắm."

Diệp Vân Linh hỏi lại: "Cái gì logic không đúng?"

Lục Tử Hạo: "Đầu tiên, một con sói thì có trang điểm kiểu gì cũng không thể giống một cô gái nhỏ được. Vừa nhìn mặt là nhận ra ngay."

Diệp Vân Linh: "........."

Giao tiếp với một đứa trẻ quá mức thông minh cũng là một chuyện rất mất sức, người khác lúc nghe kể chuyện xưa thì đều thích thú tận hưởng, còn thằng bé lại chú ý đến vấn đề logic.

Đối mặt với ánh mắt ham học hỏi của Lục Tử Hạo, Diệp Vân Linh đặt cuốn sách sang một bên rồi nói: "Đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu."
"Dì Vân." Lục Tử Hạo lại mở miệng lần nữa, Diệp Vân Linh vội vàng ngắt lời: "Ta thật sự không biết đâu. Cầu xin cháu tha cho ta đi."

Lục Tử Hạo nói: "Dì Vân, cháu không hỏi chuyện đó, cháu chỉ muốn hỏi dì rảnh thì có thể dạy cháu bắn cung không?"

Diệp Vân Linh hỏi: "Cháu có hứng thú với bắn cung à?"

Lục Tử Hạo gật đầu, trong mắt có chờ mong: "Cháu có thể học không?"

Diệp Vân Linh: "Nếu cháu muốn học thì ta có thể dạy. Nhưng cung của người lớn chắc chắn cháu không kéo được, không biết có cung tiễn dành riêng cho trẻ em không. Bất quá không có thì cũng không sao, đặt làm một cái là được."

Lục Tử Hạo vui vẻ, đôi mắt đẹp tựa như chứa cả giải ngân hà hơi cong cong, lại hỏi: "Vậy lái mô tô nước thì sao ạ, cháu có thể học cái đó không?"
Diệp Vân Linh: "Cháu cũng tò mò nhiều thứ thật đấy. Kể cả có thể sở hữu mô tô nước tư nhân, nhưng cháu cũng không thể ra biển được, theo quy định trẻ em không được lái mô tô nước ra biển đâu."


Lục Tử Hạo nói: "Ba nói, nhà chúng ta có mấy bãi biển tư nhân, đến lúc đó cháu có thể chơi ở vùng biển tư nhân nhà mình, hẳn là không sao đâu."
Diệp Vân Linh: "........." Có tiền thật tốt.
Mặc dù sẽ mặc áo phao cứu sinh, nhưng cũng phải học bơi để đề phòng rủi ro.

Lục Tử Hạo nói: "Cháu biết bơi, hơn nữa cháu lặn cũng khá tốt."

Diệp Vân Linh đồng ý: "Vậy thì được, ngày mai quay xong tập chương trình này, ngày kia là có thể về đến nhà. Đến lúc đó ta sẽ dạy cho cháu."
Lục Tử Hạo vừa nghe nói là sau khi quay xong tập này về học, có chút khó xử: "Nhưng mấy ngày đó cháu có nhiều lớp học, hay là đợi chương trình chúng ta quay xong hết toàn bộ, đến lúc đó là tháng 8, cháu không phải đi học nhiều như bây giờ."
Diệp Vân Linh lo lắng: "Ta sợ không đủ thời gian, lúc ấy có khi ta đã rời đi rồi."

Lục Tử Hạo vừa nghe đến hai chữ 'rời đi', thân mình bé nhỏ đang nằm lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Vân Linh hỏi: "Dì muốn rời đi? Dì đi đâu?"

Lục Ngữ Nịnh ngây thơ hỏi: "Dì Vân, dì muốn đi du lịch ở đâu à? Cháu đi cùng với dì nhé."
Diệp Vân Linh vỗ vỗ đầu cô bé, nói: "Đi ngủ trước đã, khuya rồi."
Đứa trong lòng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng đứa bên cạnh thì vẫn còn thức.
Sau khi chắc chắn là em gái đã ngủ say rồi, Lục Tử Hạo nghiêng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Diệp Vân Linh hỏi: "Dì muốn ly hôn với ba cháu?"

Diệp Vân Linh ôm Lục Ngữ Nịnh trong lòng, nửa người dựa lên gối, hàng mi dài hơi rũ xuống: "Sao tự nhiên cháu lại hỏi vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận