Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 319: Gậy Gộc Không Rơi Xuống Người Mình Nên Không Biết Đau


Diệp Vân Linh lại lấy di động ra: "Haiz, tôi bình thường còn có một sở thích, đó là chuyện gì cũng để lại bằng chứng, lời cô vừa nói tôi lại không cẩn thận ghi âm lại mất rồi."

Diệp Vân Linh vừa nói vừa mở fife ghi âm, di động phát ra đối thoại nãy giờ của bọn họ.
Đồng Thi Vũ sắc mặt lại tái nhợt.

Diệp Vân Linh cầm di động trong tay nói: "Nếu như vừa nãy cô nói chuyện tử tế, có lẽ người mềm lòng như tôi sẽ tha thứ, nhưng ai ngờ cô lại đi chọn cách ngu xuẩn nhất đó là uy hiếp tôi."

Lại nói thêm: "Không phải các cô muốn tuyên truyền ra ngoài à? Làm đi, tôi sẽ không ngăn cản, thậm chí còn sẽ giúp thêm mắm dặm muối vào nữa cơ. Tôi chỉ muốn xem, cuối cùng ai mới là kẻ xui xẻo."

Đổng Thi Vũ làm gì dám, cô ta cũng chỉ to mồm đe doạ vậy thôi.

Chuyện này mà làm ầm ĩ lên, thanh danh của bọn họ chắc chắn cũng tan tành, tương lai sự nghiệp cũng trôi xuống sông xuống biển. Không phải nghệ sĩ nào lật xe, bị cộng đồng mạng ném đá xong cũng có thể tẩy trắng rồi nổi tiếng.

Chuyện này có lẽ Diệp Vân Linh cũng sẽ chịu ảnh hướng, nhưng mà cô có tiền.

Sau này vẫn muốn làm nữ chính thì có thể vung tiền ra tự mình làm phim, bọn họ thì không giống thế.

Chẳng thà cứ rời đi như vậy còn hơn, bị sa thải tuy cũng khó ăn nói với công ty nhưng ít nhất thanh danh không bị sứt mẻ gì, nói chung tương lai vẫn còn cơ hội.

Chẳng thà cứ rời đi như vậy còn hơn, bị sa thải tuy cũng khó ăn nói với công ty nhưng ít nhất thanh danh không bị sứt mẻ gì, nói chung tương lai vẫn còn cơ hội.

Phí Đức Lượng sai người đuổi bọn họ ra khỏi đoàn làm phim, còn để đạo diễn điều hành gọi điện thoại chấm dứt hợp đồng với công ty bọn họ bên kia, đem sự việc giải thích rõ ràng.

Mà AK Entertainment sau khi biết được ba người này tác quai tác quái ở đoàn làm phim, không chỉ đắc tội với Diệp Vân Linh, còn làm mất lòng đạo diễn Phí và ảnh hậu Thư, cảm thấy không cần thiết phải nâng đỡ bọn họ nữa, trực tiếp đóng băng mọi hoạt động.

Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Ba người kia rời đi rồi, những người khác trong đoàn thấy kết cục như vậy, một số thì cho rằng bọn họ là tự làm tự chịu.

Cũng có người cảm thấy Diệp Vân Linh làm việc quá tuyệt tình. Bất quá người ta chỉ ở sau lưng nói xấu cô vài câu, có cần thiết phải sa thải tàn nhẫn vậy không?
Chuyện này muốn nói đúng sai, thì chắc chắn là ba cô gái kia sai. Nhưng có đôi khi người ta chỉ thích đồng tình với kẻ yếu, cho rằng Diệp Vân Linh giàu có như vậy, còn đóng vai nữ chính thì không cần phải tính toán chi li với mấy diễn viên phụ nhỏ làm gì, có bị nói mấy câu thì cũng nên bỏ qua.


Thư Nhã nhìn vẻ mặt mấy người này, lập tức đoán ra được bọn họ đang nghĩ gì, nói: "Đều là người lớn cả rồi, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nếu hôm nay không phải trong tay Vân Linh nắm được chứng cớ, thì chẳng phải đã bị dội một xô nước bẩn rồi? Gậy gộc không rơi xuống người mình nên không biết đau phải không? Có mấy người ở đây bớt lấy chuyện người khác ra để tỏ vẻ mình rộng lượng đi. Nếu các người đồng tình với họ, thì cũng có thể rời đi đi."

Nếu là người khác nói lời này thì khả năng mọi người sẽ cảm thấy quá kiêu căng, không xem ai ra gì, nhưng người nói lại là Thư Nhã- một vị ảnh hậu có địa vị, có thâm niên hợp tác nhiều năm với đạo diễn Phí. Bọn họ tin chị ấy nói được thì làm được.

Trò hề ngắn ngủi này cũng không ảnh hưởng gì đến tiến độ của đoàn làm phim.
Ba diễn viên phụ bị thiếu cũng không phải nhân vật quan trọng, có thể đem cảnh quay của bọn họ sắp xếp sau, chờ tổ đạo diễn tuyển được người mới vào là được.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Vân Linh còn phải quay ba cảnh nữa, đến lúc quay xong đã là 8 giờ tối.
Nhìn chung, ngày đầu tiên quay phim cũng xem như khá thuận lợi, Diệp Vân Linh định lát nữa về phòng chơi thêm hai trận game rồi mới đi ngủ.

Ai ngờ người còn chưa bước chân ra khỏi đoàn thì đã bị Thư Nhã bắt được.
Thư Nhã túm lấy cổ áo của cô, đi về phía xe công vụ của chị ấy bên kia: "Em định chạy đi đâu? Không phải chị đã nói tối nay sẽ dạy diễn xuất cho em rồi à?"

Diệp Vân Linh cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, hỏi: "Chị Thư Nhã, chị nói đùa với em phải không?"
Thư Nhã xách cô lên xe, nói: "Ai rảnh mà đùa với em, mau theo chị."
Ban ngày đóng phim, Diệp Vân Linh không cảm thấy khó khăn gì, nhưng đến giờ học buổi tối, cô thật sự cảm nhận được thế nào gọi là đau khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận