Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 273: Người Chồng Nhị Thập Tứ Hiếu Cũng Tỉnh Ngộ


Kể cả mấy cái nick ảo hay dùng để đi combat với anti fan, bình chọn cho nữ thần cũng xóa hết. Thậm chí còn đổi cả ảnh đại diện trên Weibo, ảnh ban đầu vốn không có hình người, chỉ là một cái bóng, bóng của Diệp Vi Vi.

Cũng phát một bài đăng mới với nội dung: [Đổi ảnh đại diện, quên đi quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa.]
--

Trong phòng khách sạn view biến.

Diệp Vi Vi dựa vào lòng Tưởng Đình Sâm, ra vẻ thương tâm khổ sở: "Đình Sâm, chuyện lần này là do lỗi của em, em đã không chăm sóc Tiểu Từ cẩn thận, nên để thằng bé bị người ta bắt mất."

Tưởng Đình Sâm đau lòng, ôm lấy cô ta, xoa đầu, hôn lên đỉnh đầu vợ yêu rồi nói: "Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Muốn trách thì phải trách bọn bắt cóc lòng lang dạ sói, táng tận thiên lương đó, chứ có liên quan gì đến em đâu. Em đó, đừng có việc gì cũng ôm hết lên người mình."

Diệp Vi Vi hốc mắt ửng đỏ, buổi sáng bị ép ăn mì cay làm cô ta cả ngày nay không ăn uống được gì, lúc nào cũng cảm thấy cổ họng bỏng rát, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều thấy như có người đang cầm đuốc đốt cháy yết hầu mình.

Nhưng cô ta vẫn phải nói, cô ta phải dùng cái dáng vẻ đáng thương khổ sở này nói chuyện để khiến cho Tưởng Đình Sâm thương tiếc, đau lòng cho cô ta.

Chịu đựng đau đớn ở cuống họng, cô ta mở miệng nói tiếp: "Em vẫn lo Tiểu Từ sẽ trách em, anh có nghĩ con sẽ trách em vì không kịp thời đi cứu nó không?"


Tưởng Đình Sâm lại hôn lên trán cô ta an ủi: "Tiểu Từ là đứa trẻ hiểu chuyện, nó có thể phân biệt đúng sai mà. Xảy ra chuyện như vậy một người phụ nữ yếu ớt như em có thể làm gì được. Anh đã nói rồi, em đừng có ôm hết lên người nữa."

Diệp Vi Vi che mặt buồn bã, nói: "Bây giờ em họ còn hiểu nhầm vụ bắt cóc này có liên quan đến em, sao em có thể làm ra chuyện như vậy được. Em cũng lo không biết em ấy có nói gì với Tiểu Từ không, dù sao em ấy cũng là người cứu thằng bé ra. Em họ còn nói trước đó bọn bắt cóc nhắc đến một người tên Vi Vi, em lo cảnh sát bên kia sẽ nghi ngờ việc này có liên quan đến em."
Tưởng Đình Sâm vừa định nói chuyện thì giống như bị ai đó lấy gậy đập vào đầu, những mơ màng hồ đồ ngày trước bỗng chốc trở nên rõ ràng.


Đối với những gì Diệp Vi Vi vừa nói, Tưởng Đình Sâm buông tay cô ta ra, vẻ mặt cũng hơi lạnh lùng: "Nếu em không làm thì cảnh sát tự nhiên sẽ trả lại trong sạch cho em. Còn Tiểu Từ bên kia, anh tin tưởng con trai mình là một đứa trẻ hiểu chuyện, không phải loại người không biết phân biệt đúng sai, phải trái. Thằng bé sẽ tự có phán đoán của mình."

Diệp Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn đối phương, giọng nói còn hơi khàn khàn: "Đình Sâm, vậy anh có trách em không?"

Tưởng Đình Sâm: "Không đâu. Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Anh không làm phiền em nữa."


Diệp Vi Vi theo bản năng níu lấy Tưởng Đình Sâm hỏi: "Đình Sâm, anh không ở lại với em à?"

"Em cần phải nghỉ ngơi cho tốt.". Tưởng Đình Sâm gỡ bàn tay đang níu lấy mình ra, nói: "Tiểu Từ trong bệnh viện không có ai chăm sóc, anh đi trông thằng bé."

Diệp Vi Vi không có cách nào phản bác lại lý do thoái thác của Tưởng Đình Sâm.


Dù sao con trai người ta mới trải qua chuyện sinh tử, ở bệnh viện trông nom đứa nhỏ cũng là chuyện hợp lý.
Chỉ là nhìn bóng lưng rời đi kia, trong lòng Diệp Vi Vi vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Hôm nay cô ta bị Diệp Vân Linh hành hạ, sỉ nhục như vậy, nếu là trước đây Tưởng Đình Sâm sẽ không để cô ta ở lại khách sạn một mình.


Từ bao giờ, vị trí của Phương Từ lại được xếp trước cô ta?

Nhưng Diệp Vi Vi không biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Trong bệnh viện.

Phương Từ ở một mình một phòng rất nhàm chán, dù sao Tưởng Đình Sâm cũng không tới nên cậu bé lén chạy sang phòng anh em Lục Tử Hạo.

Lục Ngữ Nịnh đã tỉnh, trạng thái tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm.


Hai ông bà Kha Xuân Phỉ và Lục Quốc Trí đang cùng cháu trai, cháu gái chơi ma sói.

Lục Ngữ Nịnh không hiểu quy tắc trò chơi tí nào, dù sao cô bé cứ thắng là được.

Lúc Phương Từ tới, mọi người đang chơi rất vui vẻ, Lục Ngữ Nịnh là người đầu tiên phát hiện ra Phương Từ, nhìn về phía cậu bé vẫy tay: "Anh Phương Từ, mau qua đây chơi với bọn em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận