Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 337: Cầu Cứu Con Gái


"Quân dã man. Tôi phải báo cảnh sát, phải để cảnh sát bắt tất cả chúng nó tại." Hà Xuân Hoa muốn gọi điện thoại nhưng lại bị Diệp Xương Thịnh ngăn lại, ông ta thở dài rồi nói:

"Vô dụng thôi, bọn kia chỉ là phường lưu manh du côn do chủ nợ thuê đến. Kế cả có bắt lại thì nhiều nhất cũng chí bị nhốt hai ngày rồi sẽ thả ra. Vớ vẩn mà chọc giận chúng nó thì không biết lần sau còn làm gì nữa đâu."

Hà Xuân Hoa vừa nghe tới còn có lần sau, lập tức lo lắng hỏi: "Thế phải làm sao bây giờ?

Bọn nó có thể tới một lần thì cũng có thể tới lần hai. Chẳng lẽ ngày nào chúng ta cũng phải lo lắng hãi hùng thế này sao? Ông à, hay là chúng ta đi trốn đi."
Diệp Xương Thịnh đang định trả lời thì di động lại đổ chuông, vừa nhìn thì thấy là số của ban quản lý khu nhà.


Đầu dây bên kia gọi điện tới, một mặt là tỏ vẻ xin lỗi chuyện vừa rồi, mặt khác là muốn nói cho ông ta biết những người đó sau khi bị đuổi ra ngoài thì vẫn chưa rời đi mà tiếp tục ngồi chờ trước cổng khu dân cư.
Ý tứ của ban quản lý là hy vọng ông ta có thể nhanh chóng xử lý chuyện này, đừng để ảnh hưởng tới việc ra vào của những cư dân khác.
Diệp Xương Thịnh vừa nghe thấy vậy liền nổi giận, đang định khiển trách lại ban quản lý mấy câu thì bên kia đã gác máy.


Nhìn điện thoại bị cúp, ông ta giận sôi máu: "Được lắm, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Đến cả ban quản lý mà cũng dám bắt nạt ông đây."

Nói thì nói vậy nhưng Diệp Xương Thịnh cũng không làm được gì.

Mấy công ty quản lý kiểu này đều có bối cảnh rất lớn.*

Hà Xuân Hoa hỏi: "Lão Diệp à, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Còn chưa đợi Diệp Xương Thịnh trả lời thì lại có điện thoại gọi tới.
Diệp Xương Thịnh nghe máy, hỏi: "Ai đấy?"


Giọng nói đối phương truyền ra từ di động: "Sao? Ông nợ tôi cả đống tiền như thế mà ngay cả giọng tôi ông cũng quên à?"
Diệp Xương Thịnh sửng sốt một chút, vội vàng đáp: "À hoá ra là Ngô tổng."

Đối phương nói: "Số của ông cũng khó gọi thật đấy. Nếu không phải tôi đổi số khác thì chắc ông vẫn định không nghe điện thoại của tôi chứ gì?"

Diệp Xương Thịnh nịnh nọt cười nói: "Ôi Ngô tổng nói gì thế. Tại trước đó tôi bận quá, đôi khi không kịp nghe điện thoại, chứ không phải là cố ý không nhận đâu."


Đối phương rất không kiên nhẫn: "Đừng có giở trò này với tôi. Hôm nay tôi gọi tới là muốn nói cho ông biết: 'Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa'. Đừng tưởng cứ rúc đầu trong nhà là không sao. Từ hôm nay trở đi tôi sẽ cho người thay phiên canh gác ở trước cửa tiểu khu ông ở. Chỉ cần một ngày ông chưa trả tiền cho tôi, thì đừng nghĩ ra khỏi biệt thự."

Diệp Xương Thịnh nóng nảy: “Tiền tôi nhất định sẽ trả, nhưng các người cũng cũng không cần phái người tới phá phách như thế đâu. Diệp Xương Thịnh tôi đây kinh doanh bao nhiêu năm như vậy, đã bao giờ lừa gạt ai chưa? Ông cho tôi thêm thời gian ba ngày nữa, tôi đảm bảo sẽ trả hết toàn bộ số tiền còn thiếu."


Đối phương khinh thường nói: “Tin cái con khỉ, trừ phi ông bây giờ lập tức đem tiền đến cho tôi, nếu không có quỷ mới tin ông.”

Diệp Xương Thịnh: “Ngô tổng, ông làm như vậy là phạm pháp đấy."


Đối phương nói: “Ông nợ tiền không trả thì không phải phạm pháp chắc? Tóm lại, ngày nào tôi chưa nhận được tiền thì ngày đó tôi còn cho người theo dõi ông, chúng ta cứ chờ xem."

Ngô tổng nói xong câu đó liền trực tiếp ngắt máy.


Sắc mặt Diệp Xương Thịnh đen như đáy nồi, vội vàng sai người đi kiểm tra, rất nhanh đã nhận được đáp án: tất cả các cửa ra vào của tiểu khu đều đã bị đám kia người canh giữ.


Hà Xuân Hoa vừa nghe nói tất cả cửa ra vào đều bị bao vây, liền ngồi bệt xuống dưới đất, rú lên: “Xong rồi, xong thật rồi. Đám người này đúng là coi trời bằng vung, ban ngày ban mặt mà dám như thế, cảnh sát không quản thật à?” Sau đó lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Diệp Xương Thịnh vội la lên: "Lão Diệp, mau gọi điện thoại cho Vi Vi, không phải nó đã đồng ý cho chúng ta mượn tiền sao? Gọi nó về.”

Tiểu khu Cảnh Cung, thành phố H.


Diệp Vi Vi tối qua ngủ không được ngon lắm, hôm nay mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của Diệp Xương Thịnh, tâm trạng lại càng tồi tệ.


Nghe Diệp Xương Thịnh nói xong, đáp lại: "Biết rồi, tí nữa tôi về.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận