Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 473: Núi Tuyết Lạnh Giá



Diệp Vân Linh ngủ một giấc rất say, cho đến tận lúc hừng đông.
Buổi sáng, cô bị một mùi thơm đánh thức.

Lục Mặc ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Diệp Vân Linh mang dép lê của anh đi về phía này, đôi dép màu đen quá khổ so với chân cô, lúc đi có cảm giác vừa lê vừa đá.
Lục Mặc vừa bày bát đũa vừa nói: "Em đi đánh răng rửa mặt trước rồi ra ăn sáng nhé.”
Diệp Vân Linh đáp: “Vâng."
Nhón chân hôn trộm đối phương một cái, hôn xong liền trực tiếp chạy vào trong toilet.



Nhìn thân ảnh chạy nhanh như thỏ kia, cảm nhận được hơi ấm còn vương trên mặt, khóe miệng Lục Mặc hơi cong lên.

Tiếp tục dọn đồ ăn.

Bữa sáng này, hai người đều ăn khá thoải mái, bầu không khí ấm áp và vui vẻ khiến họ tạm thời quên đi những lo lắng trước đó.

Ăn sáng xong, Diệp Vân Linh ngồi trên ghế sofa gọt táo xem phim truyền hình, còn Lục Mặc thì thu dọn chén đĩa.
Trong nháy mắt, Lục Mặc phát hiện hoàn cảnh xung quanh mình thay đổi.
Tuyết trắng xóa, mênh mông vô bờ.

Căn phòng nhỏ ấm áp lúc đầu đã biến thành dưới chân núi tuyết, một mảnh băng sơn tuyết địa.
Nhìn về phía trước, tuyết rơi dày đặc.

Nhìn về phía sau, dãy núi phủ tuyết nối tiếp nhau cao ngất tận trong mây, cảnh đẹp của vùng sơn tuyết thu hết vào trong tầm mắt, nhưng cũng đồng thời làm cho người ta cảm thấy kính sợ và choáng ngợp.
Diệp Vân Linh cũng ở đây, trên tay cô vẫn còn cầm quả táo đang ăn dở.

Trên đầu có bông tuyết bay xuống, cô vươn tay tiếp lấy hai mảnh bông tuyết, chẳng mấy chốc đã tan chảy trong lòng bàn tay.
Nhìn về phía Lục Mặc hỏi: "Lại là ảo cảnh sao?"

Lục Mặc nhìn thoáng qua cái bát mình đang cầm trên tay cũng bị đưa tới đây, nói: “Không giống lắm, hẳn là trực tiếp xuyên qua.”
Diệp Vân Linh rất dễ dàng tiếp nhận chuyện này, dù sao cũng đã nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ, cô cũng quen rồi.

Cô đi về phía Lục Mặc, hỏi: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ.”
Lục Mặc chỉ nói: “Chờ xem sao.”

Bông tuyết như lông ngỗng bay đầy trời rơi xuống đầu và vai hai người.
Bọn họ đều vừa ra khỏi phòng ngủ, trên người chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh.

Da dẻ rất nhanh đã biến thành màu tím tái, bởi vì quá lạnh, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng hết lên.


Lục Mặc ôm cô vào lòng, không ngừng dùng tay xoa lưng cô, muốn làm ấm thân nhiệt cô lên một chút.

Diệp Vân Linh cố gắng nép mình sát vào người Lục Mặc, hỏi: "Chẳng lẽ lần này hắn định đông lạnh chúng ta đến chết?"

Lục Mặc nói: “Chắc là để giày vò tinh thần của chúng ta."

Mặc dù đã biết mục đích của Chủ Thần, cũng biết khả năng cao là không thể ra khỏi nơi này, nhưng Diệp Vân Linh và Lục Mặc vẫn quyết định đi dạo xung quanh một chút.
Hai người đi bộ khoảng mười phút, ngoài tuyết và tuyết ra thì không nhìn thấy gì nữa.
Đôi dép lê trong nhà Diệp Vân Linh đang đi đã sớm bị tuyết làm ướt từ lâu.

Hai chân cô đông lạnh đến tím bầm, mỗi bước đi giống như đang đạp trên mũi dao.

Lục Mặc bên kia cũng như vậy.


Dưới thời tiết tuyết lớn rơi dày đặc, mỗi bước đi người ăn mặc mỏng manh đều tiêu hao sức lực rất lớn.

Lục Mặc đoán không sai, ngay khi bọn cạn kiệt sức lực đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thì thân ảnh của Chủ Thần xuất hiện trước mắt Diệp Vân Linh.
Vẫn là dáng vẻ tóc đen dài, áo choàng trắng quét đất đó.


Gặp lại hắn, Diệp Vân Linh vẫn như cũ cảm nhận được hơi thở chỉ cần nhìn một cái là không thoải mái trên người đối phương.

Không giống lần trước chỉ lấy ra một hình nhân ảo để lừa gạt cô, lần này Diệp Vân Linh có thể dễ dàng nhận ra đây chính là bản thể thật của Chủ Thần.

Diệp Vân Linh nhìn đối phương, đôi môi tím tái vì lạnh mở miệng nói: "Ta còn tưởng phải chờ một lát nữa ngươi mới chịu đi ra.”

Chủ Thần: “Ta lo nếu ta còn không xuất hiện thì các ngươi sẽ chết cóng mất."
Diệp Vân Linh: "Còn ổn lắm.”
Lục Mặc bất động thanh sắc tiến lên hai bước, nửa bả vai chắn trước người Diệp Vân Linh, làm động tác bảo hộ cô, đồng thời đánh giá người đối diện.
Cũng giống như Diệp Vân Linh, ấn tượng của Lục Mặc đối với vị Chủ Thần này chẳng có gì tốt đẹp.
Rõ ràng đối phương cũng khá ưa nhìn, ngũ quan cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của người hiện đại, nhưng từ lần đầu tiên Lục Mặc nhìn thấy hắn ta đã có cảm giác bài xích nghiêm trọng.
Thậm chí còn có một loại xúc động muốn tiến lên xé xác đối phương.
Lục Mặc rất nhanh đã giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, tiến thêm hai bước tới trước mặt Diệp Vân Linh, khoảng cách rất gần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận