Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 218: Lấy Tiền Đè Người Xấu


Trong lúc nhất thời cũng không biết phải đối đáp lại thế nào, lửa giận trong ngực không ngừng thiêu đốt, cậu ta tức giận nói: "Diệp Vân Linh, cô còn biết xấu hổ nữa không Chuyện gì cô cũng làm được thật sao? Cô không sợ tôi sẽ báo cảnh sát à?"

"Báo cảnh sát? Báo luôn đi. Tôi cũng muốn nhìn thử xem cậu nói với cảnh sát thế nào." Diệp Vân Linh ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh mình. "Đừng nói là những việc này tôi vẫn chưa làm, kể cả tôi làm rồi thì sao, tôi có phạm pháp không? Cùng lắm chỉ là tôi không có đạo đức thôi. Cậu cảm thấy có thể nói chuyện đạo đức với một người thậm chí còn không cần thanh danh như tôi à?"

Một người đã sống ở mạt thế mười năm, đạo đức đã sớm vứt đi lâu rồi.

Chỉ còn lại ai khiến tôi không vui thì tôi cũng sẽ khiến cho hắn phải khổ sở, ai cũng đừng mong tốt đẹp.

Trịnh Hiến còn bị chọc cho tức giận như vậy, huống hồ là người đức cao vọng trọng như Trịnh Thành.

Ông ta nổi tiếng đã bao nhiêu năm, có ai nhìn thấy ông ta mà không cung kính, không khom lưng uốn gối mà lấy lòng, nếu không thì đã không có chuyện ông ta biết rõ con trai làm sai, nhưng thay vì trừng phạt con mình thì ngược lại ông ta lại bắt Diệp Vân Linh phải xin lỗi.

Nói thẳng ra là bắt nạt Diệp Vân Linh tuổi nhỏ, dễ ức hiếp.
Kết quả lại đá trúng tấm ván sắt.

Giống như lời cô đã nói, chỉ cần cô không quan tâm sự nghiệp trong giới giải trí nữa, không thèm để ý thanh danh thì Trịnh Thành cũng không còn gì có thể uy hiếp được cô nữa.

Lại tưởng tượng đến những chuyện mà cô nói, cái gì mà bao tàu điện ngầm, biển quảng cáo sân bay..v...v. Nếu những chuyện này mà xảy ra thật, thì danh tiếng ông ta đã vất vả nỗ lực trong mấy chục năm qua liền tan tành mây khói.

Đạo diễn Tần vội vã đứng ra hoà giải: "Mọi người cần gì phải làm vậy chứ. Nghe tôi, chuyện này dừng lại ở đây là được rồi. Đều là người trẻ tuổi đùa giỡn với nhau, sao phải cứng nhắc như vậy."

Diệp Vân Linh kiên quyết, nói: "Không được, nhất định phải thực hiện theo thoả thuận đặt cược."

Vừa rồi cô đã cho một cơ hội rồi, nhưng có người lại quá không biết xấu hổ, nên Diệp Vân Linh không chiều theo nữa.

Trịnh Thành: "Cô gái nhỏ, làm việc cũng đừng quá tuyệt tình, chuyện gì cũng phải chừa lại cho mình một đường lui."
Diệp Vân Linh nói: "Tôi thích chém hết đường lui." Nếu cô mà hay sợ nọ sợ kia thì không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi.


Trịnh Thành mặt mày ủ dột, đen như đáy nồi. Lúc này đạo diễn Tần đi tới bên cạnh ông ta, cho ông ta xem cảnh Diệp Vân Linh đánh nhau với Tưởng Mỹ Hàm mà giám đốc điều hành vừa gửi qua điện thoại di động.
Điều kiện của gia đình Tưởng Mỹ Hàm cũng rất tốt, nhưng khi Diệp Vân Linh đánh cô ta, cũng chẳng có chỗ dựa nào cho cô ta cả.


Quan trọng là bây giờ quan hệ giữa hai người bọn họ nhìn cũng không tệ lắm, dường như còn khá hợp nhau.

Xem ra cái cô Diệp Vân Linh này cũng không đơn giản.


Sau đó đạo diễn Tần lại cho Trịnh Thành xem tình hình của từng nhà từng hộ đã được ghi lại trong tập đầu tiên của "Mẹ ơi cố lên."

Nhìn thấy siêu trang viên to lớn kia, cuối cùng Trịnh Thành cũng đã tin là chồng của Diệp Vân Linh thật sự rất giàu có. Người có tiền như vậy, tiền bao mấy tấm biển quảng cáo, mua hot search này kia đều chỉ là tiền trinh.


Biết được chồng Diệp Vân Linh họ Lục, lại liên tưởng đến trang viên vừa nhìn thấy.

Trịnh Thành ở trong giới giải trí nhiều năm, tiếp xúc với rất nhiều nhà tư bản giàu có nên cũng nắm được một ít tin tức.

Trước đó, nhiều người đã từng nhắc tới, Lục gia.
Một thế gia trăm năm luôn điệu thấp nhưng lại vô cùng giàu có, 9 đời trở lại đây đều là tài phiệt.
Không ngờ Diệp Vân Linh lại gả vào Lục gia, khó trách vừa rồi cô lại nói chuyện tự tin đến thế.

Nghĩ đến việc mình từng này tuổi rồi còn phải vì chuyện của con trai mà bị một cô gái nhỏ nhục nhã trước mặt mọi người, cơn phẫn nộ từ gan bàn chân xông thẳng lên trán, hai con mắt trũng sâu vào hốc mắt giờ đây giống như hai quả cầu lửa nhỏ.

Ông ta chậm rãi đứng lên, đột nhiên tát vào mặt Trịnh Hiến một tát, phẫn nộ quát: "Nghiệt tử, còn không mau xin lỗi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận