Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 471: Tất Cả Lần Lượt Chết Đi



“Cô không quan tâm đến mạng sống của anh ta, vậy cũng không quan tâm đến tính mạng của con trai, con gái và những bạn bè bằng hữu của cô sao? Thậm chí là toàn bộ người trên thế giới này, cũng sẽ chết vì sự ích kỷ của cô.”

Diệp Vân Linh vẫn dầu muối không ăn, hỏi: "Ta đến cả bản thân mình còn lo chưa xong, ngươi còn muốn lấy tính mạng của người khác ra để uy hiếp ta? Nếu chuyện đó xảy ra, vậy cũng chỉ có thể nói, đó là số mệnh của bọn họ.”

Chủ Thần: “Phải không? Vậy không bằng cô tự nói cho bọn họ biết đi.”

Diệp Vân Linh còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ của Chủ Thần thì mọi thứ xung quanh cô đã thay đổi.
Cô đang đứng ở ngã rẽ đối diện trường mẫu giáo.

Diệp Vân Linh biết đây là trường mẫu giáo Lục Ngữ Nịnh đang theo học.

Đúng lúc tan học, Diệp Vân Linh nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh từ trong trường đi ra. Cô bé mặc một bộ váy công chúa màu trắng, tóc búi hình củ tỏi xinh đẹp.
Cô bé đeo ba lô nhỏ trên lưng, trong tay còn cầm một chiếc chong chóng, chạy tung tăng về phía cô, gọi to: “Mẹ ơi, con tan học rồi.”
Diệp Vân Linh đang định tiến lên đón lấy cô bé, muốn cảnh cáo lần sau băng qua đường không được nhảy nhót lung tung như vậy nữa.

Thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đang từ bên trái lao qua với tốc độ rất nhanh.
Diệp Vân Linh vẻ mặt kinh hãi, vội vàng chạy về phía cô bé, muốn bảo con không được chạy.
Nhưng cô lại phát hiện cơ thể mình như bị đóng băng, hoàn toàn không thể cử động, thậm chí cũng không hét lên được.
Khoảnh khắc chiếc xe kia tông vào Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh cảm thấy như cả thế giới đều dừng lại, hình ảnh thân thể bé nhỏ bay lên giống như được tua chậm lại trước mắt cô.
Máu trong cơ thể giống như bị rút đi toàn bộ chỉ trong nháy mắt, sau đó đông cứng lại, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp lấy, đau đớn đến mức hít thở không thông.

Diệp Vân Linh không biết cơ thể của mình có thể động đậy được từ khi nào.
Cô bước từng bước một về phía Lục Ngữ Nịnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Cô quỳ trên mặt đất, nhìn máu tươi từ sau gáy Lục Ngữ Nịnh chảy ra, nhuộm đỏ váy trắng của con bé, thấm ướt cả cặp sách.
Chiếc chong chóng bê bết máu văng sang một bên, quay tít theo chiều gió.

Đôi mắt Diệp Vân Linh không biết từ khi nào đã nhắm lại, vươn hai tay run rẩy, thấp giọng nỉ non: “Ngữ Nịnh, mẹ đưa con về nhà nha, mẹ đưa con về nhà..."
Tay còn chưa chạm tới Lục Ngữ Nịnh, bóng người đã biến mất.
Hoàn cảnh xung quanh lại thay đổi, chuyển sang phòng tập Taekwondo của Lục Tử Hạo.
Sau đó, Diệp Vân Linh lại lần nữa trải qua chuyện vừa rồi, trơ mắt nhìn Lục Tử Hạo bị huấn luyện viên đấm vào thái dương bất tỉnh nhân sự.

Rồi cô trải qua sự sống và cái chết của những người thân và bạn bè hết lần này đến lần khác.
Từ chú Đức đến bố mẹ chồng, đến chị Thư Nhã, Tưởng Mỹ Hàm…v…v…
Nhìn thấy tất cả mọi người 'chết' trước mặt mình, Diệp Vân Linh cuối cùng cũng ngã quỵ xuống, bất lực nhìn hết thảy phát sinh.
Khi mọi thứ xung quanh lại thay đổi, một lần nữa trở lại hoàn cảnh vừa rồi, chỉ còn lại Lục Mặc bất động bên cạnh cô, Diệp Vân Linh biết mình đã quay về.

Nhưng giờ phút này cả người cô đều vô lực, giống như một con búp bê vải rách nát bị giày xéo qua. Cô ngã ngồi ở đó, ngay cả ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, hoàn toàn là dáng vẻ kinh hãi tột độ.
Chủ Thần đứng ở nơi đó, nhìn xuống Diệp Vân Linh, thanh âm vẫn lạnh như băng, hỏi: “Sinh tử của bọn họ đều nằm trong tay cô. Bây giờ cô còn dám nói mặc kệ không quan tâm đến mạng sống của bọn họ nữa không?”
Chủ Thần cũng không vội, chỉ ở đó lẳng lặng chờ đợi.
Một giây, hai giây...

Một phút, hai phút...
Ước chừng khoảng mười phút sau, Chủ Thần cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, thanh âm có chút áp bức nói: "Xem ra cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, cần phải tăng thêm liều lượng nữa đúng không?”
Lúc này, Diệp Vân Linh vốn đang ngồi ngây người bỗng nhiên bật cười, tiếng cười kia lọt vào tai Chủ Thần rất khó chịu, hắn khẽ cau mày hỏi: “Cô cười cái gì?"
Diệp Vân Linh vươn tay, lau đi nước mắt trên khoé mi, chống một tay xuống đất, chậm rãi đứng lên. Cô nhìn về phía Chủ Thần đối diện, nhếch miệng nói: “Cảm ơn ngươi, làm cho ta cuối cùng cũng hiểu ra một số chuyện.”

Chủ Thần hơi sững sờ: “Cô có ý gì?"
Chuyện này hình như không đúng lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận