Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 103: Lục Ngữ Nịnh Hiến Lương Thực


[Sao nhìn nhóm Diệp Vân Linh hình như còn rất phấn khởi thì phải, tôi cứ có cảm giác bọn họ vừa mới ăn uống no say xong.]
[Tôi còn tưởng ba mẹ con Diệp Vân Linh đang rất khổ sở, đáng thương, sao lại khác với những gì tôi tưởng tượng thế?]
[Lầu trên vừa nghe là biết mới từ phòng phát sóng trực tiếp khác chạy qua đây, Diệp Vân Linh đâu chỉ là nhìn khá tốt, tôi thấy cô ta giống như đi tới đây du lịch một chuyến thì đúng hơn.]

[Đồng chí tí nữa xem phát lại đảm bảo sẽ có kinh hỉ.]
Đám người Diệp Vi Vi nhìn về phía Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh, phát hiện bọn họ cũng đang đội nón lá tự chế, thoạt nhìn tinh thần đều rất rất tốt, trái ngược với tình trạng chán nản tuyệt vọng của các thành viên đội bên này.
Quan trọng nhất là, mọi người đều nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh đang ăn một miếng trái cây trong tay.

Con bé lấy trái cây ở đâu ra?
Lúc mới tiến vào rừng, Diệp Vân Linh có những trang bị gì tất cả mọi người đều rõ ràng, tuy rằng
sau đó tách ra không biết Diệp Vân Linh như thế nào nữa, nhưng đều nhất trí cho rằng hiện tại hắn
cô đang rất chật vật, khó khăn.
Nhưng bây giờ nhìn chẳng thấy chật vật chỗ nào cả, ngoại trừ trên mặt hơi bẩn ra thì trạng thái lại
rất tuyệt vời.

Mấy bạn nhỏ vốn đang đói bụng, nhìn thấy trái cây trong tay Lục Ngữ Nịnh lại càng đói hơn.
Dương Diệp chỉ thẳng vào đối phương hét lên: "Con muốn ăn cái kia, ăn cái quả trên tay nó."
Thật ra Lục Ngữ Nịnh cũng không thù dai, chạy tới đưa hai quả hồng dại trong tay cho Dương Diệp: "Cho anh này, ngọt lắm."

Dương Diệp nhận lấy, không nói năng gì mà cho vào miệng ăn luôn.

Tưởng Mỹ Hàm thấy cái dáng vẻ mất mặt này của con trai, dứt khoát quay đi không nhìn đến nữa.
Trương Duyệt Hân hai mắt trông mong nhìn Lục Ngữ Nịnh: "Em gái Ngữ Nịnh, chị cũng đói."
Lục Ngữ Nịnh cười toe toét: "Em còn nhiều đồ ăn ngon lắm, để em đi lấy cho chị."

Lục Ngữ Nịnh lại chạy về, ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Linh hỏi: "Dì Vân, cháu có thể chia đồ ăn với bọn họ không ạ? Bọn họ đều là bạn tốt của cháu."
Sợ Diệp Vân Linh không đồng ý, Lục Ngữ Nịnh còn nhấn rất mạnh vào hai chữ "bạn tốt".

Diệp Vân Linh đưa túi sau lưng cho cô bé: "Của cháu đây, vừa lúc để ta nhẹ nhàng một chút, nặng chết ta rồi."

Lục Ngữ Nịnh cao hứng đón lấy ba lô, kết quả ba lô quá nặng làm cô bé bị trọng lượng của nó kéo cho ngã xuống đất.
Lục Tử Hạo vội vàng tiến lên đỡ lấy em gái, còn không quên trừng mắt với Diệp Vân Linh.

Diệp Vân Linh khoát tay: "Quên mất con bé còn nhỏ."

Thời điểm Lục Ngữ Nịnh té ngã, Phương Từ cũng theo bản năng chạy lại đỡ, sau khi nhìn thấy Lục Tử Hạo đã nâng em gái dậy, cậu nhặt ba lô trên mặt đất lên. "Để anh cầm giúp em."
Lục Tử Hạo và Phương Từ hai người một trái một phải đứng bên cạnh Lục Ngữ Nịnh, nhưng thật ra đều ăn ý phòng ngừa người nào đó nổi điên đi lên đánh người.

Trước đó nghe Diệp Vân Linh nói cô xách nặng muốn chết, mọi người cũng không để ở trong lòng.

Đến lúc Lục Ngữ Nịnh mở ba lô ra, mọi người mới biết cô thật sự không nói láo.
Trong cái ba lô màu đen kia chất đầy thức ăn.
Có mấy quả hồng dại...


Ặc, mọi người đều biết quả hồng dại, còn những thứ khác bọn họ chưa từng thấy qua.
Có một số thứ lúc đi ngang qua cũng từng nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng không biết có thể ăn được hay không nên cứ như thế mà bỏ qua.

Chỉ trong một thời gian ngắn, túi đồ ăn của Lục Ngữ Nịnh được mọi người vây xem.
Trương Duyệt Hân trợn tròn mắt hỏi: "Này, toàn bộ chỗ này đều ăn được sao?"
Lục Ngữ Nịnh cười gật đầu, giọng sữa ngọt ngào trả lời: "Đều có thể ăn được, ăn rất ngon."

Từ trong túi lấy ra hai quả vàng vàng giống táo dại, nhét vào tay Trương Duyệt Hân nói: "Quả này cho chị, ngọt lắm."

Trương Duyệt Hân đang định ăn thử thì Diệp Vi Vi lại mở miệng khuyên: "Những thứ này chúng ta đều chưa thấy bao giờ. Vân Linh, em chắc chắn là ăn được chứ? Ăn vào có vấn đề gì không?"

Diệp Vân Linh không khách khí mà dỗi lại: "Ăn vào sẽ trúng độc, cho nên tí nữa cô đừng ăn."
Diệp Vi Vi trên mặt lộ ra vẻ uỷ khuất nói: "......Chị cũng chỉ là quan tâm đến mọi người thôi mà."

Bạn cần đăng nhập để bình luận