Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 234: Xảy Ra Chuyện


Diệp Vân Linh lâm thời nghĩ đến việc sử dụng tiếng trống để thúc đẩy sĩ khí, phương pháp này khá hiệu quả, những người còn sống sót và binh lính trong căn cứ giống như được tiêm máu gà, hơn nữa còn có thủ lĩnh ở phía trước mở đường làm gương cho bọn họ.

Lần đó bọn họ đã lật ngược được tình thế và chiến thắng một cách xinh đẹp.

Từ đó trở về sau, thủ lĩnh cảm thấy chơi trống rất tốt, nên phát rồ lên bảo cô đi học hỏi một chút, để nếu lần sau có gặp phải tình huống như vậy nữa thì đánh trống trận vang dội, có quy luật hơn.

Một khúc trống hoàn thành, Diệp Vân Linh thu hồi hai chiếc dùi trống.

Mọi người đều ra sức vỗ tay.

Sau khi Diệp Vân Linh biểu diễn xong, đến lượt bọn nhỏ lên sân khấu, có đứa đọc thơ diễn cảm, có đứa nhảy hiện đại. Hơn nữa ekip chương trình còn mang ra rất nhiều món ăn ngon, mọi người đều vui vẻ vừa ăn vừa chơi.
Thậm chí lúc sau, dân địa phương còn mời các khách quý uống rượu dừa đặc sản ở chỗ bọn họ.


Diệp Vân Linh cũng không chống đỡ nổi nhiệt tình của đối phương, vì vậy cô cũng uống hai ly nhỏ.


Phát hiện rượu dừa cũng không giống như cô tưởng tượng, mà có vị chua chua ngọt ngọt, theo người dân địa phương thì rượu dừa này không phải được ủ mà là hái từ cây dừa xuống nên hương vị cũng sẽ đặc biệt tươi ngon.


Lại bởi vì rượu dừa này chỉ có thể uống ngay sau khi hái về, không có cách nào bảo quản lâu được, cho dù có đem về cất thật cẩn thận thì cuối cùng cũng biến thành giấm dừa.


Vì vậy loại rượu dừa này không có bán ở bên ngoài, mà là một loại đặc sản thực sự, chỉ có thể uống tại địa phương.

Lục Ngữ Nịnh vừa nghe nói rượu này vị ngọt, liếm liếm đầu lưỡi, thừa dịp Diệp Vân Linh đang nói chuyện với thổ dân trên đảo, lén cầm chén lên uống.
Chờ đến lúc Lục Tử Hạo phát hiện ra thì cô bé đã uống non nửa chén rồi.


Lúc cô bé ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã đỏ hồng, nói: "Anh ơi, uống ngon lắm, ngọt."

Diệp Vân Linh: "........."
Lục Tử Hạo: ".........."


Thổ dân bên cạnh thấy thế, cười nói: "Yên tâm đi, men rượu dừa này không cao, con bé uống cũng không nhiều lắm, không sao đâu. Thật ra nhiều đứa trẻ ở chỗ chúng tôi cũng uống cái này."


Diệp Vân Linh thấy Lục Ngữ Nịnh hình như cũng không sao thật, thậm chí có thể vừa ăn thịt nướng vừa tán gẫu với Phương Từ, nên tạm thời cũng mặc kệ.



Cũng sắp đến 9 giờ- là thời gian phát sóng trực tiếp kết thúc, nói vậy bữa tiệc này cũng không kéo dài bao lâu nữa.


Đêm lửa trại còn một phân đoạn cuối cùng, đó là mọi người cùng nắm tay nhau nhảy múa quanh ngọn lửa.

Thật ra Diệp Vân Linh không thích kiểu này lắm nhưng vẫn bị người dân địa phương kéo vào cùng nhau vui vẻ.

Chơi được tầm nửa tiếng thì cô bỏ cuộc, muốn ngồi uống nước nghỉ ngơi một chút. Cả người cảm thấy mệt mỏi như bị phế đi.


Nhảy múa một lúc mà cảm giác còn mệt hơn chém giết một ngàn con tang thi.

Ngửa cả người ra sau, chống hai tay lên bãi cỏ, nhìn những ngôi sao trên đầu, cảm thán bầu trời đêm đầy sao ở thành phố S này mới đẹp làm sao.

Tuỳ ý nhìn quanh một vòng, phát hiện hình như không thấy hai người Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh đâu.

Hai đứa nhóc này chạy đi đâu rồi, WC?


Cũng có khả năng này, Lục Ngữ Nịnh đi WC vẫn luôn sợ tối, lần nào đi cũng phải rủ người khác đi cùng.

Vốn còn định ngồi chờ một chút, không hiểu sao Diệp Vân Linh lại có chút bất an, nghĩ mình vẫn nên đứng dậy đi tìm hai đứa bé.

Đi tới toilet gần nhất tìm một lần, kiểm tra từng gian, lại không nhìn thấy ai.

Đáy lòng Diệp Vân Linh có chút nghi hoặc, cảm xúc bất an lại bắt đầu vô cớ lan tràn.


Đặc biệt khi nhìn thấy chiếc nơ nhỏ Lục Ngữ Nịnh đeo hôm nay rơi ở cửa.
Hai đứa bé đã xảy ra chuyện.

Sau khi tìm thêm một lúc nữa vẫn không thấy ai, Diệp Vân Linh dứt khoát quay lại, yêu cầu VJ quay phim của cô liên hệ với đạo diễn Tần bên kia, để đối phương liên hệ với VJ quay phim của Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh.

Thầy quay phim cũng nhìn ra sự lo lắng của Diệp Vân Linh, không dám chậm trễ, vội lấy bộ đàm ra liên hệ.


Không bao lâu sau, liền nhìn thấy tổng đạo diễn Tần chạy tới, sắc mặt cũng rất ngưng trọng: "Diệp Vân Linh, tôi nói với cô điều này, nhưng cô phải thật bình tĩnh."

Diệp Vân Linh khẽ cau mày, hỏi: "Không tìm thấy Tử Hạo và Ngữ Nịnh đúng không?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận