Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 408 : Bố Mẹ Là Chân Ái, Con Cái Chỉ Là Ngoài Ý Muốn


[Sao tôi cứ có cảm giác Lục tổng giống như một con khổng tước đang xòe đuôi thế nhỉ?]

[Lầu trên, to gan lên, bỏ hai chữ giống như đi.]

[Chuẩn, tôi dường như đã nhìn thấy cái đuôi đang vẫy dữ dội sau lưng Lục tổng rồi.]


[Ha ha, hình tượng lạnh lùng của Lục tổng chỉ cần đứng trước mặt chị Vân Linh là tự động sụp đổ.]
Diệp Vân Linh lấy kem chống nắng ra, bóp một ít vào lòng bàn tay, nói: “Để tôi thoa ít kem chống nắng cho anh, nếu không tí nữa ghi hình, gương mặt đẹp trai này của anh sẽ bị ánh nắng tàn phá mất.”
Cô xoa đều kem chống nắng trong lòng bàn tay, sau đó bôi lên mặt Lục Mặc.



Làn da trên mặt anh hơi lạnh, cũng giống như tính cách anh vậy. Bàn tay mang theo hơi ấm của Diệp Vân Linh áp tên, xoa đều khắp các đường nét khuôn mặt Lục Mặc.

Độ ấm từ lòng bàn tay truyền qua, đầu ngón tay chạm vào giống như đang miêu tả các nét vẽ của một bức hoạ.

Hai người đứng cách nhau rất gần, gần đến mức Diệp Vân Linh có thể nhìn thấy ý cười không dễ nhận ra trong mắt Lục Mặc.


Diệp Vân Linh thấy vậy, hơi lùi lại.
Lục Mặc lại nói: “Còn phần cổ, không bôi nữa sao?”
Diệp Vân Linh đặt kem chống nắng vào tay anh: “Tự mình làm đi.”

Lục Mặc nhận lấy.
Diệp Vân Linh xoay người đi lấy mũ để hai đứa nhỏ đội lên đầu.

Lại quay đầu lại xem Lục Mặc thoa xong kem chống nắng chưa, thì nhìn thấy ngón tay thon dài hữu lực của anh đang bôi kem chống nắng lên cổ.
Một động tác rất bình thường, nhưng vào tay anh lại trở nên vừa khiêu khích vừa cấm dục.

Diệp Vân Linh âm thầm thở dài: Tên này hôm nay làm sao vậy?
Sau khi thoa kem chống nắng xong xuôi, Lục Mặc cũng không đeo lại cà vạt, một nhà bốn người cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc đi qua sảnh lễ tân, Lục Mặc lấy một chiếc ô mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn cho khách hàng ở cửa, bung ô ra, kéo Diệp Vân Linh đang định bước ra ngoài nắng lại, nói: “Cầm ô theo đi.”
Diệp Vân Linh gật đầu.

Lục Ngữ Nịnh nhìn thấy cảnh này, thân mình nho nhỏ cũng muốn chen lên cùng che ô với ba mẹ, lại bị Lục Tử Hạo kéo lại. Cậu bé cũng lấy một chiếc ô, mở ra rồi nói: “Hai chúng ta che chung đi.”
Lục Ngữ Nịnh nhìn ba mẹ đi trước, gật đầu.

Lục Tử Hạo nhìn hai người đi phía trước, lắc đầu bất lực.


[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đây là ví dụ minh họa hoàn hảo cho câu bố mẹ mới là chân ái, con cái chỉ là ngoài ý muốn .]
[Ha ha ha ha ha ha ha trẻ con trưởng thành sớm, ăn cẩu lương mà lớn lên, đều sẽ biết chăm lo cho chính mình|

[Có những bậc cha mẹ luôn có thể sống trong thế giới của hai người.]


[Có yêu nhưng không nhiều lắm]

Trên bờ biển.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng không quá gay gắt nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng, may mắn trên bãi biển người ta trồng rất nhiều loại cây cảnh nên mọi người cùng trú dưới những tán cây.
Diệp Vân Linh vừa thấy những người khác liền vẫy tay chào hỏi: “Hello, mọi người tối qua ngủ ngon không?”


Thư Nhã đang định trả lời thì thấy Diệp Vân Linh hất tóc mái, mặt đầy đắc ý mà nói: “Tôi thì tối qua ngủ rất ngon. Đầu tiên là ngâm mình trong bồn tắm siêu lớn đủ cho ba người, còn phủ đầy cánh hoa xinh đẹp. Sau đó lại nằm trên giường khổng lồ siêu mềm mại, xem phim trên màn hình lớn, thỉnh thoảng còn trông thấy những đàn cá tuyệt đẹp bơi lội ngang qua. Ôi một đêm thật tuyệt vời.”

Trương Thư Du kéo tay Thư Nhã qua, tức giận trừng mắt lườm Diệp Vân Linh một cái, nói: “Chị Thư Nhã, chị nói chuyện với cô ấy làm gì.”

Tưởng Mỹ Hàm bên cạnh cũng góp lời: “Đúng thế, tập thể chúng ta hôm nay cùng hợp lực lại tẩy chay cô ấy đi.”

Diệp Vân Linh lộ ra vẻ mặt khổ sở bi thương, biểu cảm có chút khoa trương: “Hả? Sao cơ? Mọi người định bạo lực lạnh với em sao? Ôi trời ơi, có còn công lý nữa không đây. Cư dân mạng ơi, các người mau đến đây mà xem, những người này xúm lại bắt nạt một cô gái yếu đuối nhu nhược như tôi này.”

Thư Nhã nói: “Xem ra gần đây em rất thích diễn nhỉ, có vẻ cũng tốn không ít công sức. Vậy hôm nay sau khi quay xong để chị kiểm tra một chút xem em tiến bộ đến đâu rồi nhé.”

Diệp Vân Linh vừa rồi còn đầy đắc ý, ngạo mạn ngay lập tức cụp đuôi, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, thành thật nói: “Nhã Nhã tỷ, em sai rồi.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận