Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 364: Hạnh Phúc Của Mình Là Phải Dựa Trên Đau Khổ Của Người Khác.


Chơi bắn bóng bay xong, Diệp Vân Linh tại đi sang quầy bắn tên.
Cư dân mạng dõi theo Diệp Vân Linh đi hết từng quầy một, cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra cô am hiểu rất nhiều thứ.
Bắn súng, bắn tên, ném vòng, feo núi, chỉ cần liên quan đến vận động thì cô đều rất giỏi, không gì không làm được.

Đi hết một vòng quảng trường, Diệp Vân Linh đã kiếm được hơn 3000 $, vượt lên trở thành người giàu nhất trong nhóm khách mời.
Tổ đạo diễn nhìn một loạt thao tác của Diệp Vân Linh, cũng không biết phải nói gì nữa.
Ý tưởng ban đầu của bọn họ không phải như vậy.


Cái bọn họ muốn quay chính là hình ánh minh tinh chật vật, khổ sở, mấy ngày trời phái đi bộ rồi vất vả làm công. Ai lại như Diệp Vân Linh, vừa chơi vừa kiếm được tiền.
Ở một nơi khác, người đứng thứ ba Thư Nhã và thứ tư Tưởng Mỹ Hàm đang ngồi trong cửa hàng, chăm chỉ làm việc để kiếm tiền.
Tiền trong tay hai người họ không nhiều lắm, lần lượt tiến vào cửa hàng này, cả hai đều có chung một suy nghĩ, phải tranh thủ kiếm ít tiền lúc đang còn động lực.

Nếu không chờ tới buổi chiều đi bộ nhiều rồi sẽ thấy mệt mỏi.
Cả hai đều chọn công việc tương đối nhẹ nhàng, làm thủ công mỹ nghệ.
Đây là một di sản văn hoá phi vật thể của Trung Quốc. Trong cửa hàng còn bày rất nhiều sản phẩm được chế tác phức tạp như áo giáp, phụ kiện, chiến bào. Mỗi sản phẩm ở đây đều được làm rất kỳ công, đại biểu cho nền văn hoá Trung Hoa được truyền thừa qua hơn 5000 năm.
Tưởng Mỹ Hàm vừa làm hoa nhung, vừa vặn vẹo cần cổ. Công việc này thật sự rất mệt mỏi, cả ngày chỉ ngồi cúi đầu cắt hoa nhung, eo và cổ của cô ấy rất mỏi.
Thư Nhã cũng đấm eo, vặn cổ nói: "Không ngờ làm việc này còn mệt hơn cả quay phim."

Tưởng Mỹ Hàm: "Nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn đi nhặt phân ngựa và khắc băng."
Thư Nhã nghĩ thấy cũng đúng, trước đó còn tưởng tổ đạo diễn cuối cùng cũng có một tập làm người, cho nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn chút.
Kết quả là bọn họ suy nghĩ nhiều rồi, tổ đạo diễn đưa ra năm công việc làm thêm để chọn, trừ việc làm thủ công này ra, còn có nhặt phân ngựa, khắc băng, nhuộm vải và khuân hành lý.
Việc nào nghe qua cũng thấy mệt nhọc.

Thư Nhã nói: "Dù sao chúng ta cũng không đủ tiền tiêu. Làm một việc này là được 200 $, khéo tí nữa còn phải đi làm việc khác mới đủ."
Tưởng Mỹ Hàm an ủi: "Chúng ta nên nghĩ theo hướng tích cực hơn đi ạ. Ít nhất em với chị làm hai, ba việc là đủ rồi. Nhưng Diệp Vân Linh chỉ có 10$ thôi, tính ra phải làm tận năm việc mới đủ."
Thư Nhã nghe xong lập tức không tim không phổi cười to: "Em nói rất đúng."
Hai người ăn ý nhìn nhau cười.

Quả nhiên, hạnh phúc của mình là phải dựa trên đau khổ của người khác.
Nhất là khi tưởng tượng đến cảnh cô vất vả làm công suốt mấy ngày liền, mệt đến mức kêu cha gọi mẹ thì tâm trạng của hai người họ lại càng sung sướng.
Tưởng Mỹ Hàm vươn cổ một chút để giãn cơ, ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa hàng.
Bỗng nhiên cô ấy nhìn thấy Diệp Vân Linh đang nhàn nhã dạo phố với Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh.

Quan trọng nhất là trên tay mỗi người đều đang cầm một ly sữa chua đánh đá, vừa thoải mái vừa hưởng thụ.
Ngoài ra, trên tay bọn họ còn xách mấy cái túi, nhìn dáng vẻ giống như vừa mới mua sắm về.
Tưởng Mỹ Hàm kinh ngạc, cô lấy đâu ra tiền?
Cùng lúc đó, một điều cả năm vị khách quý đều không biết chính là, bên cạnh năm phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên xuất hiện thêm một phòng nữa.

Trên màn hình là cảnh một con tàu vừa cập cảng.
Trong lúc cư dân mạng còn đang nghi hoặc thêm phòng phát sóng này để làm gì, thì người đầu tiên đã xuất hiện trước máy quay, diễn viên đang nổi Dương Minh Trạch, cũng chính là chồng của Tưởng Mỹ Hàm.
[Vậy là các ông bố chuẩn bị lộ diện rồi sao?]
Diệp Vân Linh sau khi kiếm được 3000$ một mạch thì đi gửi hành lý lại.
Sau đó dẫn hai anh em Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh đi mua sắm, ăn uống. Thấy chỗ nào có thể đăng ký tham quan thì cũng thuận tiện vào đăng ký.
Cuộc sống du lịch trôi qua tiêu sái đến mức làm cho khán giả đang xem trực tiếp đều hâm mộ muốn chết. So sánh với các khách mời khác đang tận tuỵ kiếm tiền thì đúng là khác nhau quá xa.
[Ôi nhìn mấy người đang vất vả làm công, rồi lại nhìn Diệp Vân Linh mà muốn chảy nước mắt.]
[Diệp Vân Linh đến làm nhiệm vụ chỗ nào chứ, cô ấy tới ăn uống vui chơi thì đúng hơn. Chắc tổ đạo diễn cũng shock lắm, không ngờ kịch bản mình viết lại đi đến nước này.]
[Hic nhìn mẹ con bọn họ ăn mà tui cũng muốn ăn ghê.]


Bạn cần đăng nhập để bình luận