Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 455: Lục Mặc, Chúng Ta Ly Hôn Đi



“Oa, đẹp quá.”

Phía sau truyền đến thanh âm kinh ngạc của Lục Ngữ Nịnh.

Diệp Vân Linh gật đầu phụ hoạ: “Ừ, rất đẹp.”

Xe lái thẳng đến cổng biệt thự.
Lúc nhìn thấy những dải đèn đủ màu sắc treo trên cây bên ngoài trang viên, Diệp Vân Linh đã cảm thấy rất khoa trương.
Nhưng không ngờ sau khi đi vào biệt thự còn khoa trương hơn nữa.

Cả căn nhà được rải đầy hoa, trong phòng khách rộng hơn 100 mét vuông, bộ ghế sô pha và thảm đều đã được dọn đi.

Hoa tươi trải đường, hai bên bày biện những hàng nến.

Giữa phòng là một vòng tròn có đường kính khoảng ba mét.

Lúc này, Lục Mặc đang cầm hoa đứng ở đó, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Diệp Vân Linh, đáy mắt có chút căng thẳng không dễ nhận ra.
Đến lúc này rồi mà Diệp Vân Linh còn không đoán được Lục Mặc muốn làm gì thì cô là đồ ngốc.
Trong lúc nhất thời, Diệp Vân Linh thậm chí muốn xoay người bỏ chạy, cô không chắc lát nữa khi đối mặt với lời cầu hôn của anh liệu mình có còn đủ dũng khí để nói ra những lời muốn nói nữa hay không.

Cuối cùng, Diệp Vân Linh vẫn lựa chọn bước tới. Giày thể thao màu trắng dẫm lên những cánh hoa hồng đỏ, cánh hoa vốn tươi sáng bị dẫm nát dưới chân, phảng phất như đang báo hiệu điều gì.
Lục Mặc quỳ một chân xuống, một tay cầm hoa, tay kia cầm hộp nhẫn, nói: "Vân Linh, gả cho anh nhé?”

Đôi mắt thường ngày vẫn luôn sắc bén, hơi lạnh lùng lúc này đây lại có chút khẩn trương, anh vô thức siết chặt hộp nhẫn trong tay.
Lục Tử Hạo, Lục Ngữ Ninh, chú Đức, thím Vương và những người khác đều đứng một bên.

Mọi người lo lắng theo dõi một màn này, trên mặt đều lộ ra vẻ hạnh phúc xen lẫn hồi hộp.
Diệp Vân Linh đứng ở nơi đó, cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn cô, lại nhìn người trước mặt đang quỳ một chân xuống vì mình.

Người đàn ông này bên ngoài nhìn thì lạnh lùng, nhưng lại dành hết tất cả sự dịu dàng cho cô.
Sẽ là nói dối nếu nói rằng Diệp Vân Linh không cảm động.

Có lẽ là nhìn ra Diệp Vân Linh đang do dự, hệ thống vội nhảy ra nhắc nhở: "Không được, chủ nhân, cô không thể đồng ý với anh ấy.”
Vừa nói, hệ thống vừa bay đến trước mặt cô, ngăn chặn tầm mắt cô nhìn Lục Mặc, hai chiếc lá bay phấp phới, mặt chanh kia nhanh chóng biến thành màu gan heo.

Tiếng ồn ào của hệ thống làm cô đau đầu.
Diệp Vân Linh thao tác trong đầu, trực tiếp cấm nói hệ thống, lỗ tai trong nháy mắt trở nên thanh tĩnh.

Lại nhìn Lục Mặc, cô mím môi, hai tay hơi siết chặt hai bên hông.


Cô bất giác nghĩ đến những chăm sóc của Lục Mặc dành cho cô từ sau khi đến đây.

Thành thật mà nói, thời gian đầu cô có thể đối phó với Diệp Vi Vi một cách thuận lợi như vậy, không thể tách rời khỏi sự tín nhiệm của cô và Lục Mặc dành cho nhau, ngay cả khi hai người không có quan hệ tình cảm gì ở thời điểm ấy, Lục Mặc đã luôn sát cánh bên cô vô điều kiện, cho cô đủ thể diện và an toàn.

Môi mỏng cắn nhẹ môi dưới, cắn đến khi không còn chút huyết sắc.

Nếu bây giờ cô đồng ý với Lục Mặc, điều gì sẽ xảy ra với cô đây?
“Xin lỗi, em không thể đồng ý.”
Cuối cùng cũng nói ra câu này.

Nhưng sau khi nói xong, Diệp Vân Linh lại không cảm thấy thoải mái, hiển nhiên cô đã nhìn thấy đôi mắt sáng có chút lo lắng nhưng tràn đầy hy vọng của Lục Mặc đang dần dần tối đi.

Anh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng một lúc lâu sau mới nhả ra được một câu: “Tại sao?”

Lục Mặc đang tự hỏi liệu có phải mình đưa ra đề nghị quá đột ngột hay không.

Diệp Vân Linh khẽ cắn môi dưới, đôi môi gần như trắng bệch, nói tiếp: "Lục Mặc, chúng ta ly hôn đi."
— —

Đêm mưa mùa thu.

Diệp Vân Linh đang ngồi bên cửa sổ, ngoài trời đang mưa rất to, nước mưa như những hạt đậu đập vào cửa sổ, giống như muốn đập vỡ lớp kính.

Sắp đến mùa đông rồi.

Dự báo thời tiết nói sẽ có mưa trong vài ngày tới, tiết trời cũng bắt đầu mát mẻ hơn.

Giờ này bình thường cô đã lên giường đi ngủ sớm, nhưng hôm nay lại không tài nào nhắm mắt nổi, nhìn Lục Ngữ Nịnh đang ngủ ngon lành trên giường, cô không khỏi cảm thán, đúng là trẻ con vô ưu vô lo.
Hừ, thật ghen tị.
Ghé sát lại gần nhéo mũi con bé một cái rồi xoay người rời đi. Lục Ngữ Nịnh đang ngủ phía sau vô thức hất hất tay, hừ hừ hai tiếng.
Diệp Vân Linh không ngủ được, định xuống dưới nhà lấy một ly sữa nóng, có lẽ sẽ giúp cô dễ ngủ hơn.
Vừa mở cửa thì thấy cửa phòng bên cũng mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận