Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 448 : Lại Là Một Ngày Tiểu Công Chúa Bị Phũ




Thư ký nói với anh thông thường phụ nữ tức giận là vì cần một thái độ chân thành thừa nhận sai lầm.

Lục Mặc định sau khi trở về sẽ cùng Diệp Vân Linh nói chuyện tâm sự rồi xin lỗi cô.

Ngay cả lời xin lỗi cũng đã được anh diễn tập trong lòng hàng ngàn lần, đối với hạng mục tiền tỷ anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

Về đến nhà lại không nhìn thấy Diệp Vân Linh.
Thím Vương nói cô và Lục Ngữ Nịnh đang cho thỏ ăn ở hậu viện.
Anh cầm hoa đi về phía sân sau, đúng lúc này nhìn thấy Diệp Vân Linh đang nắm tay Lục Ngữ Nịnh trở về.

Lục Ngữ Nịnh ngẩng đầu lên, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Diệp Vân Linh rồi nói:
"Mẹ ơi, con đói"

Diệp Vân Linh sờ sờ bụng đáp: “Mẹ hình như cũng đói rồi, phòng bếp hẳn là nấu xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

Vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Mặc cầm bó hoa hồng đứng trước mặt.

Thân hình cao lớn cường tráng trong bộ âu phục, đôi chân thon dài thẳng tắp, bó hoa trên tay hắt lên khiến nửa khuôn mặt anh như ửng đỏ.
Đôi mắt thường ngày dường như có thể nhìn thấu mọi tâm tư giờ đây đang nhìn cô với một nụ cười và sự ấm áp không dễ nhận ra.
Diệp Vân Linh nở nụ cười, tiến lên hai bước, tâm trạng rất tốt hỏi: “Hôm nay tan làm sớm vậy à?”
Nói xong mới nhớ ra mình đang trong vai chiến tranh lạnh, tức thì thu hồi lại nụ cười trên mặt, lại bày ra dáng vẻ thờ ơ.

Lục Mặc tận mắt chứng kiến quá trình lật mặt như lật sách: "……..."
Diệp Vân Linh sờ mũi, nhìn lên trời.
"Ba, ba về rồi ạ."

May mắn thay, tiếng gọi của Lục Ngữ Nịnh đã phá vỡ bầu không khí khó xử.
Lục Ngữ Nịnh vội vàng chạy tới.
Lục Mặc ngồi xổm xuống để ngang bằng với chiều cao của cô bé, hai tay ôm con gái vào lòng, nói: “Hôm nay con ở nhà có ngoan không?”

Lục Ngữ Nịnh trả lời: “Tất nhiên là có rồi ạ."
Nhìn thấy những bông hoa trong tay Lục Mặc, ánh mắt Lục Ngữ Nịnh sáng lên, cô bé hỏi: “Ba, hoa này là tặng cho con sao?”
Lục Mặc rất tự nhiên dời bó hoa sang một bên, tránh đi móng vuốt nhỏ đang vươn đến, không chút lưu tình đáp: "Không."

Nụ cười trên mặt Lục Ngữ Nịnh cứng đờ tại chỗ, cô bé nhảy ra khỏi vòng tay Lục Mặc, trách móc: “Ba hư.”
Lục Mặc lại một lần nữa được chứng kiến khả năng thay đổi sắc mặt của phụ nữ : "…….."
Anh đứng dậy, nhìn Diệp Vân Linh muốn nói chuyện.

Diệp Vân Linh kéo tay Lục Ngữ Nịnh: "Đi nào, đi rửa tay ăn cơm."
Lục Ngữ Nịnh gật đầu.
Lúc đi ngang qua Lục Mặc, cô bé len lén liếc anh một cái, trong lòng lại mắng thầm.

Ba hư, đến một bông hoa cũng không tặng cho cô bé.
Lục Mặc đứng một mình trong gió lạnh ôm bó hoa, ngẩn người.
Trên bàn ăn.

Diệp Vân Linh không nói chuyện với anh, Lục Ngữ Nịnh cũng đang tức giận, Lục Tử Hạo thì vốn đã không nói nhiều, có chút ít quan tâm nhỏ nhoi cũng dành cả cho em gái.

Lục Mặc cảm thấy dường như mình đang bị cô lập.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Mặc cố ý ăn xong sớm, cầm hoa định cất vào phòng ngủ, mượn việc tặng hoa nói lời xin lỗi, sau đó nhân cơ hội giảng hoà.

Kết quả vừa mở cửa phòng ngủ ra, anh suýt nữa còn tưởng mình đi nhầm phòng, lùi ra sau hai bước, nhìn lại cửa và khung cảnh xung quanh, đúng là phòng mình.

Lại nhìn lại nội thất trong phòng, vẻ mặt như muốn nứt ra.
Ga gối tông đen, trắng, xám nguyên bản trong phòng đã được thay bằng Kitty hồng phấn, trên giường có vài con búp bê, thảm trải sàn màu xám cũng được trải thảm heo Peppa màu hồng thay thế.
Mấy cuốn sách anh hay đọc trên bàn cũng biến mất, thay vào đó là truyện cổ tích và sách dành cho trẻ em.


Phong cách chủ đạo của căn phòng đang bắt đầu nghiêng về màu hồng và ấm áp hơn.

Lục Mặc tiến lên hai bước, mở tủ quần áo.

Quả nhiên, tất cả áo sơ mi và âu phục được xếp gọn gàng bên trong đã biến mất, thay vào đó là những chiếc váy công chúa dễ thương.

Một giọng nói trẻ con có chút non nớt từ phía sau vang lên: "Ba, ba vào phòng con với mẹ làm gì?"
Quay người lại, anh thấy con gái đang cầm kẹo mút với vẻ mặt ngây thơ.
Lúc này, Diệp Vân Linh cũng xuất hiện sau lưng cô bé.
Nhìn thấy anh trong phòng, cô cũng hơi ngạc nhiên.
Lục Mặc: "……."
Diệp Vân Linh nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Cả hai mẹ con đều nhìn anh bằng ánh mắt dò xét người ngoài.
Vẻ kiên quyết của bọn họ suýt nữa khiến Lục Mặc hoài nghi liệu có phải mình thực sự đi nhầm phòng rồi hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận