Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 396: Lục Tử Hạo Và Lục Ngữ Nịnh Là Con Của Ai


Nếu không hai đứa trẻ Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh từ đâu mà ra?
Đừng nói là cha mẹ của người đó cũng giống mẹ cô, có ơn cứu mạng với cha mẹ Lục Mặc đấy
nhé.

Suy nghĩ này vừa nảy ra thì hệ thống đã lâu không có tăm hơi gì đột nhiên online: [Nhiệm vụ chi
nhánh thứ 4: Trong vòng một ngày hãy điều tra rõ thân phận của cha mẹ ruột hai anh em Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh. Nhiệm vụ thành công khen thưởng giải trừ lăng kính nghịch thiên' của Diệp Vi Vi.]

Diệp Vân Linh suýt nữa bị tin tức này làm cho sặc chết.

Ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía hai anh em Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh đang ôm giỏ hoa một bên.

Bọn trẻ không phải con của Lục Mặc?
Còn chưa đợi Diệp Vân Linh khiếp sợ xong, hệ thống lại phát ra nhiệm vụ: [Nhiệm vụ cốt truyện chính: Từ chối lời tỏ tình của Lục Mặc.]
Diệp Vân Linh theo bản năng hỏi lại: [Tại sao lại phải từ chối?]
Hệ thống nói: [Chủ nhân à, có phải cô đã quên mất nhiệm vụ chủ yếu của mình là gì rồi không? Cuối cùng thì cô cũng sẽ ly hôn với Lục Mặc thôi, hai người không thể ở bên nhau được. Cốt truyện gốc là Lục Mặc từ chối lời tỏ tình của cô, nhưng bây giờ bị đảo ngược lại, nhiệm vụ có chút thay đổi. Cô từ chối anh ta cũng được, dù sao miễn là kết quả cuối cùng vẫn như vậy.]

Diệp Vân Linh mím môi, nhìn người đang đứng trước mặt vừa chân thành tỏ tình với mình, đột nhiên cảm thấy có chút nhẫn tâm nếu từ chối anh.

Rõ ràng là anh cũng chỉ phối hợp với yêu cầu của tổ tiết mục thôi mà? Rõ ràng anh cũng đâu phải thật sự thích mình, phải không?

Hệ thống thúc giục: [Chủ nhân, cô mau từ chối đi. Nếu không tí nữa Thiên Đạo cũng sẽ ra tay cưỡng chế hành vi của cô, bắt cô cự tuyệt thôi.]

Diệp Vân Linh: [Không phải tôi không muốn từ chối. Nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy, lại còn đang phát sóng trực tiếp. Nếu làm thế không phải quét sạch mặt mũi anh ấy sao. Tôi đang nghĩ có cách nào từ chối một cách riêng tư hơn không.]

Dù sao quãng thời gian này cô và Lục Mặc ở chung với nhau cũng không tệ, không cần thiết vì một lần thổ lộ mà làm cho mọi thứ trở nên khó coi.

Mọi người bên cạnh thì vẫn đang hò reo, la ó nói cô đồng ý đi.
Thấy qua một lúc lâu mà Diệp Vân Linh vẫn chưa trả lời, ánh sáng trong mắt Lục Mặc dần trở nên ảm đạm.
Lục Tử Hạo thấy vậy, vội lấy một chiếc micro khác từ tay nhân viên công tác, ba quá vô dụng, phải để cậu bé và em gái ra tay hỗ trợ.
Lục Tử Hạo cầm micro nói: “Dì Vân, đúng là lúc dì mới đến nhà chúng ta, cháu và em gái đều không thích dì cho lắm. Ngay cả chuyện tham gia chương trình này cũng không phải là bọn cháu tự nguyện.”

“Dì lúc nào cũng thích ra vẻ kiêu căng, trịch thượng. Hơn nữa người ta vẫn luôn nói với cháu, mẹ kế nào cũng độc ác, cũng thích bắt nạt con chồng. Cho nên cháu và em gái đã không hiểu cho hoàn cảnh của dì, chỉ biết đơn phương chán ghét dì.”
“Nhưng sau này ở chung với nhau, cháu mới biết nếu muốn hiểu rõ một người thì không phải thông qua lời nói của người khác mà phải dùng trái tim để cảm nhận. Một bên mắng cháu kiêu ngạo, một bên lại mạo hiểm cả tính mạng để cứu chúng cháu. Ngoài miệng lúc nào cũng chê cười cháu, những lúc cháu bị người khác chê cười sẽ dạy cho cháu phải phản kích lại như thế nào. Người luôn thích ra vẻ xấu xa, nhưng sâu bên trong lại là trái tim mềm mại nhất.”

“Từ nhỏ chúng cháu đã không có mẹ. Mẹ đối với chúng cháu, nhiều lúc chỉ là một danh từ. Chính dì đã hâm nóng danh từ lạnh lẽo đó trở nên ấm áp, chính dì đã cho chúng cháu hiểu hoá ra đây là cảm giác khi có mẹ. Dì Vân, thật ra có một câu cháu và em gái đã muốn nói từ rất lâu rồi. Mẹ có đồng ý trở thành mẹ của con và Ngữ Nịnh không? Làm mẹ cả cuộc đời này?”
Lục Tử Hạo lại đem micro đưa tới trước mặt Lục Ngữ Nịnh.

Cô bé con mắt đỏ hoe, hai tay ôm lấy micro nhìn về phía Diệp Vân Linh hỏi: “Dì Vân, dì làm mẹ của con được không? Làm mẹ mãi mãi của con được không?”
Lục Mặc thừa nhận mình có chút đê tiện khi không ngăn cản hai đứa bé đi bài cảm tình. Nhưng cho dù người khác nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng không muốn buông tay Diệp Vân Linh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận