Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 417: Cha Khổ Rồi


Bằng dũng khí to lớn được tiếp thêm từ con trai và sự kỳ vọng của mọi người, Hứa Kim Thành
mạnh dạn bước đi những bước đầu tiên.

Hai bàn chân vừa đặt xuống tấm thảm mát xa thì có cảm giác như ai đó đang dùng gậy đập mạnh vào lòng bàn chân anh ta, đầu gối đau đến mức khuỵu xuống, gục ngã ngay tại chỗ.

Mà Thư Nhã trên lưng cũng bị anh ta ném ra ngoài.


Mọi người: ".…."
Cư dân mạng đang rất mong đợi: "…."
Diệp Vân Linh đứng bên cạnh cười nhạo không chút lưu tình: “Ha ha ha ha ha ha ha, một đời anh minh của Nhã Nhã tỷ, ngày hôm nay hoàn toàn bị huỷ hoại tại đây.”


Trương Thư Du cũng cố nén cười nói: "Một cú ngã này, giá trị con người cũng ngã xuống theo."
Thư Nhã sau khi lăn một vòng trên mặt đất, suýt chút nữa không đứng dậy nôi, chị ấy cả đời này ưu nhã, chưa bao giờ chật vật như lúc này.

Suýt nữa lại trượt chân tiếp, Diệp Vân Linh đứng cách đó gần nhất vội tiến lại, duỗi tay ra đỡ lấy chị ấy, vừa cười vừa quan tâm hỏi: "Nhã Nhã tỷ, chị ngã có sao không?"


“Cười cười cười, em còn cười được nữa, đồ con nhóc không có lương tâm.” Chị ấy thử cử động một chút, phát hiện cơ thể không có vấn đề gì lớn, chỉ có chân vẫn hơi đau. Sau khi sửa sang lại quần áo, khôi phục vẻ tao nhã như xưa, nói: “Chị không sao.”

Chị ấy không có vấn đề gì lớn, nhưng Hứa Kim Thành bên kia thật ra ngã có hơi thảm.

Khoảnh khắc chân đạp lên tấm thảm kia, anh ta cảm giác như có vô số cây búa nhỏ đang đập mạnh vào lòng bàn chân mình. Lúc ấy anh ta không thể nhịn được mà quỳ xuống, tiếp theo lại đến cú va chạm thứ hai, đầu gối giống như có người đang bẻ ra mát xa thái cho anh ta, cả người được khai thông kinh mạch. Đau đớn này không thể diễn tả được bằng lời.

Đau đớn một lúc lâu, tháo đai bịt mắt xuống, anh ta cố gắng đứng dậy chạy tới chỗ vợ quan tâm: “Vợ ơi, em không sao chứ?”

Thư Nhã hất tay anh ta ra, tức giận nói: “Không sao. Nhưng nếu anh còn quăng em xuống một lần nữa thì sang năm anh có thể lấy vợ mới rồi.”

Hứa Kim Thành vừa xoa đầu gối, vừa uỷ khuất nói: “Em nói linh tinh gì thế, vợ của anh chỉ có em thôi.”

Trên mặt Thư Nhã hơi hiện lên ý cười, hiển nhiên lời ngon tiếng ngọt đối với phụ nữ vẫn luôn hữu dụng, cho dù đến tuổi của Thư Nhã cũng không tránh khỏi.

Lần khiêu chiến đầu tiên thất bại, vẫn phải tiếp tục lần hai.
Hứa Kim Thành hít sâu một hơi, bày ra vẻ dũng khí của tráng sĩ chặt cổ tay, nói: “Vợ ơi, em yên tâm. Lần này anh nhất định sẽ bảo vệ em, không để em ngã xuống nữa.”

Thư Nhã: “Tốt nhất là như vậy. Em chân tay già yếu rồi, nếu ngã tiếp thì không chịu nổi đâu.”
Hứa Kim Thành vỗ ngực nói: “Em yên tâm đi.”

Thư Nhã lại trèo lên lưng Hứa Kim Thành lần nữa, lần này tay anh ta vòng ra sau ôm vợ chặt hơn lần trước rất nhiều, đi về phía thảm mát xa với dáng vẻ như lên đoạn đầu đài.

Đạp một chân lên trên, cái cảm giác có luồng điện đả thông kinh mạch khắp người lại ập đến, lần này còn đau hơn lần trước, dường như gân cốt toàn thân đều bị đánh gãy tan tành rồi nối lại.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Hứa Kim Thành lại khuỵu gối, chuẩn bị quỳ xuống lần nữa.
May mà Diệp Vân Linh đã sớm cầm một cái gối trong tay, thấy tình hình không ổn lập tức lót dưới đầu gối của Hứa Kim Thành.

Lại đỡ lấy Thư Nhã sắp ngã xuống tiếp, ổn định cơ thể chị ấy lại rồi nói: “Nhã Nhã tỷ, cố gắng đừng ngã xuống.”


Người lớn tuổi rồi, liên tục bị ngã hai lần, lỡ chẳng may gãy xương thì làm thế nào bây giờ?

Đương nhiên, những lời này Diệp Vân Linh không dám nói ra.

Thư Nhã sau khi đứng vững, không nói hai lời duỗi tay đẩy Hứa Kim Thành, nói: "Lão Hứa, nói
thật đi, có phải ông muốn đổi vợ rồi không?"


Diệp Vân Linh đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Không sai, Nhã Nhã tỷ, anh rể chắc chắn là cố ý.”
Trương Thư Du cũng cười nói bổ sung: “Chắc bên ngoài có em gái mưa nào rồi, chỉ chờ chị Thư Nhã thoái vị nhường ngôi thôi.”
Tưởng Mỹ Hàm cũng gia nhập: “Lần trước em đi dạo phố hình như nhìn thấy anh rể đi cùng với một cô gái, còn mua túi xách cho cô ta nữa.”
Ngô Dục Văn gật đầu: “Đúng thế, em cũng thấy. Lần đó bọn em đi chung với nhau.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận