Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 250: Vỗ Về


Còn có một điều mà Diệp Vân Linh không nói, đó là cô đã đi nhầm lên núi Dã Lang. Người phụ nữ Diệp Vi Vi kia đã thiết lập rất nhiều bẫy rập, thậm chí còn cho Vương Vệ Hà chờ sẵn ở đó.

Ý định ban đầu của Diệp Vi Vi có lẽ là muốn cho cô bỏ mạng trên núi, hoặc ít nhất cũng làm cho cô bị thương nặng để giữ cô lại, thuận tiện khiến cô không thể quay về tham gia chương trình truyền hình thực tế.

Chẳng qua là cô ta đã xem thường thực lực của Diệp Vân Linh. Những cái bẫy do cô ta bày ra trong mắt cô chỉ là trò trẻ con, còn cái tên Vương Vệ Hà vốn định làm chốt cuối để kết liễu cô thì đã sớm là bại tướng dưới tay cô ở võ quán Taekwondo ngày ấy. Lúc cô hạ thủ lưu tình hắn ta còn không phải là đối thủ, huống hồ bây giờ ở bên ngoài cô còn không cần phải lưu tình.

Mà đừng nói là Diệp Vân Linh, thậm chí đến cả những vệ sĩ do Lục Mặc cử đến, Vương Vệ Hà cũng đánh không lại.

Tuy nhiên vì để mê hoặc Diệp Vi Vi, bọn họ đã để lại một người ở bên kia trông coi Vương Vệ Hà, phối hợp diễn kịch.

Tấm ảnh chụp 'Diệp Vân Linh bị thương' mà Diệp Vi Vi nhận được, chẳng qua chỉ là một sản phẩm của photoshop do Lục Mặc sai người làm.

Thật ra tâm ảnh photoshop kia cũng không phải quá hoàn hảo đến mức thiên y vô phùng, nhưng chỉ trách Diệp Vi Vi đang quá đắm chìm trong niềm vui chiến thắng mà không kịp thời phát hiện ra vấn đề.

Cũng không biết hiện tại cô ta đã bỏ trốn chưa nữa?

Sở dĩ những chuyện này cô không kể lại, là vì có Phương Từ, chủ yếu là bởi vì quan hệ giữa thằng bé và Diệp Vi Vi.

Dù sao cũng là mẹ kế của thằng bé, nhìn qua tình cảm hai người còn có vẻ khá tốt, đứa nhỏ vừa mới chịu một cú sốc lớn, không cần thiết phải chịu thêm một cú sốc khác nữa.
Mọi người rất nhanh đã trở về đất liền, lúc về tới nơi, Diệp Vân Linh cũng không vội vã đi xử lý Diệp Vi Vi ngay. Bởi vì còn có lí do Thiên Đạo, Diệp Vân Linh cũng không có cách nào trực tiếp xử lý Diệp Vi Vi, việc này đành phải để Lục Mặc quay về rồi tự mình giải quyết.

Dù sao cô ta trốn cũng không thoát được.


Sau khi báo cảnh sát xong, bọn họ giao đám người Trần Vũ Hàng cho các đồng chí cảnh sát.

Diệp Vân Linh mang theo ba đứa trẻ đến một bệnh viện gần đó để kiểm tra.


Cũng may cả ba đứa đều không gặp vấn đề gì lớn, nhưng đều đã chịu chấn động tâm lý.
Sắp xếp một phòng bệnh VIP lớn, ba chiếc giường cho ba đứa bé xếp thành một hàng.

Lục Ngữ Nịnh là người sợ hãi nhất, không muốn rời khỏi Diệp Vân Linh nửa bước.
Chỉ có lúc bác sĩ kiểm tra mới tranh thủ thay qua quần áo cho cô bé một chút.

Đến tối lúc đi ngủ, Lục Ngữ Nịnh dù đã ngủ say nhưng cả người vẫn phát run, chỉ có lúc nằm bên cạnh Diệp Vân Linh thì tình hình mới khá hơn một chút.

Điều mà Diệp Vân Linh không ngờ tới chính là Lục Tử Hạo, người vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ cũng đã rơi vào trạng thái suy nhược thần kinh, lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cậu bé cũng bắt đầu gặp ác mộng.


Thấy Lục Ngữ Nịnh trong lòng đã ngủ rồi, Diệp Vân Linh chạy tới bên chỗ Lục Tử Hạo nhẹ giọng an ủi, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về cậu bé, nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, không phải sợ nữa."


Lục Tử Hạo đang ngủ mơ màng, cảm giác được có người bên cạnh, trở tay bắt được tay của Diệp Vân Linh, kêu lên: "Mẹ ơi."


Diệp Vân Linh dừng tay lại, nhìn Lục Tử Hạo còn đang mê man, cả người lại vẫn cố rướn về phía cô, muốn dùng hai tay để níu cô lại.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến Diệp Vân Linh sợ đến mức không dám động đậy.


Thằng nhóc này định cho mình không cần đau đẻ cũng được làm mẹ à.

"Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ và bố." Lục Tử Hạo lẩm bẩm, giọng cũng càng lúc càng nhỏ: "Con chưa bao giờ quên lời mẹ nói......"

Đoạn sau, Lục Tử Hạo đã nói không rõ lời nữa.

Diệp Vân Linh dứt khoát ôm lấy cậu bé dỗ dành một lúc, mãi cho đến khi cậu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Đúng lúc này điện thoại di động có tin nhắn gửi đến, Diệp Vân Linh nhìn thoáng qua nội dung trên màn hình, đôi mắt híp lại, nhìn sang hai đứa bé đã ngủ say có lẽ tạm thời sẽ không tỉnh lại.
Diệp Vân Linh cẩn thận đứng dậy, cầm lấy điện thoại đi ra cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận