Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 118: Nhân chứng


Cậu bé định đi rửa tay sạch sẽ rồi mới ngồi vào bàn ăn, nhưng nhìn thấy tốc độ ăn uống như vũ bão
kia của Diệp Vân Linh, chỉ sợ đến lúc rửa tay xong quay lại thì thức ăn trên bàn đã chẳng còn.
Lục Tử Hạo tin Diệp Vân Linh có thể làm được chuyện này.
"Thôi kệ dì, cháu đi rửa tay trước đã." Lục Tử Hạo giả vờ lơ đãng đi qua, nhân lúc Diệp Vân Linh
đang mải mê ăn tôm hùm Boston, vội bưng đĩa sườn bò nướng thì là chạy vào phòng.
Diệp Vân Linh chưa bao giờ nghĩ Lục Tử Hạo có thể làm ra chuyện ấu trĩ như vậy.
Miếng tôm hùm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống thì nhìn thấy sườn bò bị cướp đi, vội đuổi
theo con trai kế: "Thằng nhóc thối, sao cháu có thể bưng cả đĩa sườn chạy mất, ta còn chưa ăn miếng
nào đâu."
Lục Tử Hạo trốn vào phòng ngủ phụ, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại, đứng sau cửa hét lên:
"Chờ dì ăn xong thì bọn cháu đói mất. Đĩa thịt này là của cháu với Nịnh Nịnh, còn lại là của dì."
Diệp Vân Linh nói: "Tên tiểu tử nhà cháu học ở đâu ra cái thủ đoạn này?"
Sau khi gõ cửa hai lần, phát hiện Lục Tử Hạo nhất quyết không mở thật, Diệp Vân Linh chỉ đành từ bỏ: "Đĩa thịt kia thôi cho cháu đi, dù sao ta vẫn còn các món khác."


Kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh đang ôm nửa con tôm hùm còn lại trong tay,
rón ra rón rén đi về phía phòng ngủ chính.
Lúc nhìn thấy Diệp Vân Linh quay đầu lại, sợ tới mức co giò chạy biến vào phòng, cũng nhanh chóng đóng cửa, khóa lại.
Diệp Vân Linh: "....."
Nhìn động tác điêu luyện của hai anh em, Diệp Vân Linh rất hoài nghi rốt cuộc bọn họ đã học từ ai, làm sao lại thành ra như vậy.
[Ha ha ha ha ha Diệp Vân Linh, cô còn hỏi bọn nó học từ ai cái kiểu này, cô thật sự không biết thật
hả?]
[Có thể bức tiểu Lục tổng đến mức này, Diệp Vân Linh cũng chỉ có cô thôi.]



[Tiểu Lục tổng có thể nói là thật sự rất hiểu Diệp Vân Linh, thằng bé biến thành như vậy, Diệp Vân Linh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.]
[Ha ha ha ha ha ha nhìn cái biểu cảm hoang mang vừa rồi của Diệp Vân Linh đúng là hài chết đi được.]
[Cảnh tiểu công chúa Ngữ Nịnh chạy trốn thoăn thoắt như thỏ kia đáng yêu quá.]


Sau khi ăn xong cơm chiều, còn có một phần khác trong chương trình là gọi điện thoại cho người thân trong gia đình, thông thường cuộc gọi này thường gọi cho nửa kia.



Lục Mặc đang xem phát sóng trực tiếp liền cầm điện thoại di động lại đặt trên bàn, có hơi chút chờ mong.
Quan hệ của Diệp Vân Linh với người nhà không tốt, lần trước còn mới đánh một trận xong, nên Lục Mặc nghĩ người duy nhất bây giờ cô có thể gọi là anh.
Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Vân Linh đang chơi điện tử trên máy tính trong phòng tổng thống, nghe nói phải gọi điện thoại, cô rất tự nhiên trả lời: "Tôi không có nhu cầu gọi điện cho ai cả."


Nhân viên công tác hỏi: "Chẳng lẽ cô Diệp không muốn gọi điện thoại cho Lục tiên sinh ạ?"

Diệp Vân Linh hỏi ngược lại: "Tôi gọi cho anh ta làm gì?"


Lục Mặc đang xem phát sóng trực tiếp: "............"
Nhân viên công tác vẫn khuyên bảo: "Cô vẫn nên gọi một cuộc đi ạ, cho đúng quy trình."

Diệp Vân Linh cầm di động qua, nói: "Chậc, quy trình này của mấy người rất có vấn đề đấy." dù vậy vẫn nhập vào một dãy số.


Lục Mặc cầm điện thoại di động trong tay.

Sau đó anh nhìn thấy trên màn hình, điện thoại Diệp Vân Linh tút tút hai tiếng, điện thoại anh vẫn không đổ chuông còn điện thoại đối diện đã được kết nối, bên trong truyền ra giọng nói của chú Đức.
Lục Mặc: ".........."
Trong một gian phòng khác ở cùng khách sạn.


Tưởng Mỹ Hàm cùng con trai vào ở phòng tổ tiết mục chuẩn bị, vốn là phòng hạng tiêu chuẩn nhưng xét thấy Dương Diệp còn nhỏ nên căn phòng thay đổi một chút.
Sau khi tắm rửa, trò chuyện điện thoại xong, đến 9 giờ nhân viên công tác và VJ cũng tan làm trở về, camera trong phòng cũng bị Tưởng Mỹ Hàm tắt đi với lý do đi ngủ.


Nói chung không được phép tắt máy quay vào ban ngày, còn ban đêm thì không phải vấn đề gì to tát.
Tổ tiết mục không biết rằng, sau khi Tưởng Mỹ Hàm tắt camera xong, lấy ra một chai sữa dưỡng thể chuyên dùng cho trẻ em, bảo Dương Diệp đứng lên giường còn mình thì ngồi quỳ để cao ngang bằng với con trai.


Đột nhiên nhớ tới bất thường trước đó của con trai lúc trong thang máy, thuận miệng hỏi: "À đúng rồi, lúc nãy ở trong thang máy sao tự nhiên con lại hỏi chân Lục Ngữ Nịnh còn đau nữa không? Tại sao thế?"
Dương Diệp trả lời: "Tại con thấy mẹ của Phương Từ cố ý dẫm lên chân Lục Ngữ Nịnh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận